Edit: Bàn
Ngày xét xử tội phạm nghiêm trọng được ấn định vào ngày chủ nhật thứ 3 của tháng 7. Hoa hợp hoan màu hồng nhạt của đế đô nở rộ sâu đằng sau song sắt. Theo pháp luật, nếu vua Liên bang đương nhiệm không thể xử lý công việc, thì mọi quyền lợi được nắm giữ bởi vua sẽ được chuyển giao cho 13 vị Hồng y.
Xét thấy tội phạm bị thẩm vấn là kẻ vô cùng nguy hiểm, Hồng y đã quyết định tổ chức phiên thẩm vấn tại Kính Cung, biểu tượng cho sự phán xét của thiên thần.
Với sự giúp đỡ của A, Miller đã giả mạo làm thư ký mới của một Hồng y. Vì vị Hồng y này làm việc lề mề, cậu đến nơi thì tội phạm đã được đưa lên.
Huyễn thú không kìm được nhìn về phía bóng người ở chính giữa.
Toàn bộ Kính Cung là kết cấu hình tròn, bục xét xử được đặt ở tầng thấp nhất, tội phạm có thể cảm nhận được ánh mắt từ bốn phương tám hướng đều đổ dồn vào mình.
Kết cấu giống như Đấu trường La Mã này chắc chắn có thể mang lại áp lực tâm lý khổng lồ với người ta.
"Thanh Trường Dạ," Thẩm phán phá vỡ sự im lặng: "Anh có thừa nhận tội danh của mình không?"
Thanh niên tóc đen mắt đen mặt không biểu cảm, khuôn mặt trắng nõn của hắn được chiếu màn hình nổi. Nếu không phải vì thi thể máu me đầm đìa của vua, bất kỳ ai cũng sẽ không tin mỹ nhân như vậy lại là thủ phạm giết chết vua. Tay chân hắn đều được trói lại bằng xiềng xích rèn từ kim loại mật độ cao.
Cho dù là đàn ông cường tráng nhanh nhẹn dũng mãnh bị cùm nặng như vậy cũng phải khom lưng uốn gối, nhưng lưng Thanh Trường Dạ lại rất thẳng, chỉ có cổ hơi cúi xuống. Hắn trông như một con hươu đang bị bầy sói để mắt tới.
Hắn không nói gì.
Ánh mắt nhiều người ở đây thay đổi sau khi nhìn thấy vẻ ngoài của kẻ phạm tội. Đó đúng là một người đẹp xuất chúng, nghe nói vốn sẽ là vương phi của Liên bang. Hai vị Hồng y ở gần bục xét xử trao đổi ánh mắt, nhìn thấy sự tiếc nuối trong mắt nhau.
Edwin còn được lòng dân hơn tưởng tượng của bọn họ, đứa trẻ hạ tiện năm đó đi thẳng từ đế đô ra chiến trường, cuối cùng từng bước một trèo lên ngai vàng trải đầy chông gai. Lời oán giận từ bên ngoài gần như đập nát ngưỡng cửa của Hội đồng Hồng y, vô số người đòi xử tử hung thủ sát hại vua.
Xét xử chỉ mang tính hình thức, trừ khi vua sống lại, nếu không thì không ai có thể bảo vệ thanh niên kia trong phiên xét xử ngày hôm nay.
"Thanh Trường Dạ," Thẩm phán lại đặt câu hỏi một lần nữa: "Anh có thừa nhận mình đã sát hại một anh hùng, một chiến sĩ, một người cai trị quốc gia không?"
Miller há hốc miệng.
Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, người vốn phải đứng ở vị trí này là cậu. Từ xa xa, cậu có thể cảm nhận được một ánh mắt khó tả. Miller hơi nghiêng đầu, cách đoàn người, cậu nhìn thấy một người phụ nữ tóc xoăn vàng xinh đẹp.
Phụ nữ xuất hiện ở một nơi như vậy vốn đã vô cùng bắt mắt, huống hồ cô còn đẹp như vậy. Đôi mắt màu xanh lam như đá quý của Natasha nhìn cậu không chớp mắt.
Đưa hắn đi.
Cậu nhận ra khẩu hình của cô.
Rõ ràng Natasha biết vì sao cậu lại xuất hiện ở đây, cô hoàn toàn không có ý định cản cậu hành động. Cậu biết trước kia bọn họ là đồng đội, A cũng đã nói trong Hội đồng Hồng y có người cố tình kéo dài thời gian xét xử vụ này, trừ Lam Nguyệt ra không ai có bản lĩnh kia, cũng không ai quan tâm đến sự sống chết của Thanh Trường Dạ như cô.
Cô đang để bọn họ tranh thủ thời gian.
Đây đúng là chuyện rất kỳ lạ, rõ ràng là cô đã phản bội Thanh Trường Dạ trước, nhưng cũng là cô vươn tay giúp đỡ hết lần này đến lần khác. Miller thu tầm mắt lại. Cậu thực sự không hiểu nổi suy nghĩ của các cô gái.
"Tôi thừa nhận."
Thanh Trường Dạ cuối cùng cũng đưa ra câu trả lời.
"Anh đã giết bệ hạ," Thẩm phán tiếp tục nói:
"Kết quả khám nghiệm tử thi cho thấy một vật dụng sắc bén đã xuyên qua ngực ngài ấy trong nháy mắt. Đẳng cấp dị năng của anh thấp hơn bệ hạ, điều này có chứng tỏ anh có đồng bọn không?"
"Không có đồng bọn, tôi dùng dao găm đâm xuyên tim hắn.
"Thanh Trường Dạ liếc nhìn thẩm phán, hắn bỗng nhếch môi một cách hờ hững. Nụ cười nhẹ bỗng này xuất hiện trên khuôn mặt tái nhợt của hắn quả thực khiến người khác không thể rời mắt. Miller biết trong một tuần này, Thanh Trường Dạ đã bị đối xử như tội phạm khét tiếng trong danh sách đỏ. Hắn ở một tuần trong nhà giam ao tù nước đọng, sau khi ra khỏi căn phòng tối tăm không ánh mặt trời kia, da thịt hắn trở nên trắng hơn, trong suốt như tuyết mịn đọng trên cành cây khô:"Lúc đó hắn đang hôn tôi, hắn không đề phòng hành động của tôi."
Những lời này nói ra không khác gì sấm sét giữa trời quang, những nhà báo được phép vào trong điên cuồng ấn máy ảnh, Miller nghe thấy có người khẽ mắng vô liêm sỉ, cậu siết chặt tay mình rồi từ từ thả ra.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!