Chương 34: Nữ Vu X Vua X Nhân Ngư 11

Edit: Bàn

Ngón tay thanh niên hơi dừng lại, hắn không lựa chọn thu tay về, mà tuỳ tiện sờ sờ nó, rồi lập tức cười với Nữ vu đứng ở sân trong.

"Anye."

Đối phương gần như là dịch chuyển đến trước mặt hắn ở ngay giây tiếp theo, đôi mắt màu lam lướt qua vật hình cầu chồng chất bụi bặm trên mặt đất, ma khí đập vào mặt nồng đặc đến mức sắp thành thực chất.

Anye đương nhiên nhận ra đây là cái gì, cả Vatican là bóng ma thời niên thiếu không thể nào quên của y, cuối cùng lão Giáo hoàng dùng món công cụ ma thuật tinh lọc sức mạnh còn sót lại này để làm tiêu tán oán hận và phẫn nộ của y.

Đối với y lúc đó mà nói, căm hận là cội nguồn sức mạnh duy nhất, ký ức của y phá thành từng mảnh ở sân trong, bị ép để lại vô số mảnh vụn.

Giờ đây món ma cụ này không khác gì cục đá bỏ đi.

Thanh niên dáng người ưu nhã cũng không nói lời nào, chỉ yên lặng chờ y nhìn xong.

Anye biết huyết vân khế sẽ sinh ra ảnh hưởng đối với hai bên thi chú, nhưng Thanh Trường Dạ không có khả năng nhìn thấy ký ức của hắn cho lắm, trừ khi độ phù hợp của bọn họ cực kỳ cực kỳ cao, nhưng tình huống như vậy trong lịch sử cũng hết sức hiếm thấy.

"Vua Liên bang cũng ở Vatican, tôi dùng ít mánh bỏ hắn lại rồi, nhưng hắn sẽ nhanh chóng phản ứng lại kịp." Anye thu lại ánh mắt đặt trên ma cụ: "Sơ đâu?"

"Nữ tu là nguỵ trang của nhân ngư, tôi để nó lại ở hành lang bên kia rồi. Nó nói Siren muốn gặp tôi. Anh đã tới rồi, vậy chúng ta theo ý nó đi gặp Siren một lần?" Thanh Trường Dạ cười nói: "Nếu không cứ không rõ ràng như vậy, rất phiền phức."

Hắn vẫn chưa quên cuộc đánh cược với Siren, nếu hắn có thể rời khỏi tinh hệ Nhân ngư, Siren hoặc là đưa mắt cho hắn, hoặc là để hắn ở trên một lần.

Mặc dù không biết đối phương có tình nguyện thực hiện cam kết được hay không, nhưng hai khả năng đều có sức dụ dỗ cực lớn đối với hắn.

Hắn thấy giữa lông mày Anye xẹt qua một chút không đồng ý, độ cong khoé môi Thanh Trường Dạ càng sâu thêm.

Thiếu niên diệt trời phá đất trong quả cầu thuỷ tinh không phải người băn khoăn lo lắng như vậy, Anye biết do dự vì hắn.

Tay Thanh Trường Dạ đặt trước ngực Anye, để bốn ngón tay lên vai y, đôi môi đầy đặn của thanh niên hơi cong lên, hắn tiến tới hôn một cái lên khoé miệng Anye: "Đi thôi?"

"...! Làm với chẳng nũng."

"Tôi thấy anh mới giống người làm nũng." Anye biến sắc, không đợi đối phương mở miệng, Thanh Trường Dạ ôm lấy vai y: "Chẳng sao cả đâu, tôi không thích nó, nó đối với tôi chiếm hữu nhiều hơn là thích, chúng ta gặp mặt sẽ không xảy ra chuyện gì hết."

Vẻ mặt thối hoắc của người trước mặt rốt cuộc cũng tốt lên một chút, còn chưa cất bước, ánh mắt Anye lập tức nghiêm lại rồi đẩy Thanh Trường Dạ ra, cánh tay y tuôn ra đầy máu, chính xác mà nói, giống như da tay y trong nháy mắt phân thành vô số hạt nhỏ, huyết dịch vì không có da thịt ngăn cản nên vọt ra.

Dị năng phân giải vạn vật này quá quen thuộc với Thanh Trường Dạ, hắn ngước mắt, quả nhiên ở bên kia sân trong nhìn thấy người đàn ông có mái tóc ngắn màu vàng.

Không ngờ thị nữ như cây ngọc lan kia vẫn đứng bên cạnh Edwin, Thanh Trường Dạ nhíu mày: "Anh không giết cô ta?"

"Giết cái gì mà giết," Anye chậc một tiếng: "Cả ngày chỉ biết đánh đánh giết giết.

"Thực ra hắn không có ý đó, A không cho phép bọn họ giết người, Thanh Trường Dạ bình thường cũng không có suy nghĩ giết người, chỉ là hắn không ngờ Anye sẽ nương tay. Hắn lười giải thích, thẳng thắn cười cười với Edwin:"Có thể để tôi gặp nhân ngư trước được không, có chuyện gì thì gặp xong rồi hẵng nói tiếp?"

Ánh mắt thanh niên như sơn mài, cách sân trong cổ kính của Vatican nhìn y, hắn rõ ràng được coi như là tội phạm trốn trại, mà lại dám bàn điều kiện cùng y, nhưng chính bộ dáng nhàn nhã thế này có sự quyến rũ không nói nên lời.

Khiến người ta không nhịn được muốn ép hắn khóc lên, làm hắn hỏng bét từ đầu đến chân.

Edwin không đếm nổi số lần y bị hấp dẫn bởi dáng vẻ lúc này của Thanh Trường Dạ, y khát khao được tự tay lột ra lớp nguỵ trang nhã nhặn của đối phương, từng tầng từng tầng, thẳng cho đến khi người này chỉ dám run lẩy bẩy mà lộ ra bên trong mềm mại.

Vua khẽ cười một tiếng: "Nhưng giờ anh chỉ muốn ôm em thôi."

Thanh Trường Dạ và Anye là trà trộn vào Vatican, nhưng vua Liên bang thì lại có thể quang minh chính đại dẫn người vào, đi theo sau lưng Edwin không chỉ có thị nữ, mà còn có một đội kỵ sĩ Liên bang, những vị tướng sĩ này đều là cận vệ của vua, là những tinh anh từng liếm máu trên chiến trường thực sự, ngoại trừ Edwin, tất cả mọi người đều chọn bao vây Anye.

Đôi môi mỏng của Nữ vu nâng lên một độ cong trào phúng, khuôn mặt hắn chói mắt đến nỗi khiến người mất hồn, nhưng sương mù đen trong tay thả ra lại ăn mòn trái tim người ở gần nhất.

Người chết đầu tiên ngã xuống đất, như thể người vừa cự tuyệt việc đánh đánh giết giết không phải Anye, biết hắn chỉ khá nương tay với phụ nữ, Thanh Trường Dạ lùi lại đằng sau một bước, ngay lúc này, có ai lại gần hắn từ đằng sau, dao găm trong tay Thanh Trường Dạ cắt vào không khí.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!