Bọt nước văng lên chân bọn họ, nhân ngư Thanh Trường Dạ từng thấy trên màn hình của A nhìn bọn họ bằng đôi mắt đỏ tươi sáng long lanh.
Nó nhìn trông cực kì cảnh giác, lúc đối mặt với con người đã bắt nó, nhân ngư như động vật nhỏ yếu đuối, trong bể nước rộng bằng hai phần ba không gian của tầng hầm để nhân ngư nghỉ ngơi, nó bắt đầu lùi về phía sau.
Thanh Trường Dạ tiến lên một bước: "Chào em?"
Hắn đứng đó không nhúc nhích, Alan đằng sau cũng giữ im lặng.
Nửa phút sau, như đã xác nhận bọn họ không có ác ý, nhân ngư đã lủi vào trong nước chậm rãi bơi tới mép bể nước khổng lồ.
Alan thấy vậy mở miệng nói:
"Nó biết mình cần phải đưa chúng ta tới tinh hệ Nhân ngư, bình thường có con người tới nhìn nó, hỏi nó đường đi, nó đều không từ chối."
Tay phải Thanh Trường Dạ đưa về phía nhân ngư, đối phương có chút cảnh giác ngước mắt nhìn mặt hắn, thanh niên cười nhạt nhìn nhân ngư.
"Ngay từ đầu đã nghe lời như thế à?"
"Không phải," Alan phủ nhận: "Nó từng ăn đắng rồi."
Quả thực vậy, trên cánh tay cẩn thận từng li từng tí đưa về phía hắn của nhân ngư có mấy vết xanh tím nhàn nhạt, có thể tưởng tượng ra nó đã từng bị thương.
Da thịt nhân ngư mềm mại trắng trẻo như ngọc trai, y như lời đồn, đây là loại sinh vật đẹp đến nỗi khiến người ta quên mất thời gian, đôi tai nhọn như tinh linh trong truyện huyền huyễn, thân trên trần trụi mảnh mai đẹp như tác phẩm điêu khắc, có thể dễ dàng đánh thức dục vọng sâu trong lòng người.
Càng khó tin hơn nữa là, hắn thấy lượng thời gian kinh khủng trên người nhân ngư này, gần như đạt 100 triệu năm.
Điều này tạo nên một nghịch lý với sự thật trước mắt.
Nếu như sinh vật sở hữu 100 triệu năm dễ dàng bị loài người bắt giữ như vậy, nhốt trong bể nước không đủ sức để trói gà, thì chỉ có thể nói tinh hệ Nhân ngư cực kì yên bình, chúng nó không ăn thịt đồng loại, thậm chí cũng không có thiên địch.
Hoặc là nhân ngư này cố tình khiến loài người bắt mình, cố tình không đánh trả khi loài người làm nó bị thương.
Mặc dù không biết mục đích nó làm thế là gì, nhưng nếu sự thật là vậy, vị trí thợ săn và con mồi sẽ hoàn toàn bị đảo ngược.
"Alan," Thanh Trường Dạ mở miệng: "Các anh có biết trên người nó có bao nhiêu thời gian không?"
"Cũng không nhiều," Hạm trưởng cao lớn bước tới: "Khi bắt được nó, bọn tôi đã tìm một chuyên gia địa phương giám định, hắn nói tuổi thọ của nó chỉ có tối đa 30 năm."
Trên thực tế, hiện nay không có bất kì công nghệ nào có thể dò ra chính xác lượng thời gian của một cá nhân, vì vậy, 2 năng lực của Thanh Trường Dạ càng trở nên quý giá.
Rất nhiều tài liệu của A đến từ kho lưu trữ quốc gia và bí mật mà người thường khó có thể tiếp xúc được, Alan không biết nhân ngư trung bình sở hữu triệu năm tuổi thọ trở lên cũng không khó hiểu.
Ngoài dự đoán của hắn và Alan, sau khi thả lỏng cảnh giác, nhân ngư vươn lưỡi ra liếm liếm thăm dò bàn tay Thanh Trường Dạ đặt trước mặt mình.
"Hình như nó rất thích cậu."
"Tôi cũng thích em," Thanh Trường Dạ thấp giọng nỉ non, Alan sững sờ một lúc, lập tức nhận ra thanh niên không nói chuyện với mình.
Nhân ngư vốn đang liếm láp bàn tay Thanh Trường Dạ dừng động tác lại, ngắm nhìn khuôn mặt hắn, thanh niên tóc đen mắt đen thấy vậy cảm thán nói: "Mắt em đẹp thật, tôi chưa từng thấy ai như vậy."
Nhân ngư có chút sung sướng vẫy vẫy đuôi, văng lên bọt nước không lớn không nhỏ, đuôi cá của nó từ màu đỏ tươi dần biến thành trắng xám như màu tóc, Thanh Trường Dạ giơ tay lên nắm cằm nhọn của nhân ngư, sức lực hắn buộc nhân ngư phải ngẩng đầu lên.
"Thích thật," Giọng nói thanh niên trầm trầm, có sự câu dẫn không nói nên lời trong căn phòng yên tĩnh, ngón cái hắn nhẹ nhàng xoa một bên mặt nhân ngư, nhiệt độ cơ thể của loài người có sức cám dỗ trí mạng đối với sinh vật biển lạnh lẽo băng giá.
Ngay lúc nhân ngư thoải mái nheo mắt lại, Thanh Trường Dạ bỗng nhiên nói: "Thật muốn móc mắt em ra, cất đi mãi mãi."
Nhân ngư chết lặng tại chỗ.
"Vật xinh đẹp như em, trở nên già đi chẳng phải rất đáng tiếc sao..." Hắn kề lại gần nó một chút, đôi mắt đen toát ra sự chiếm hữu không hề che giấu: "Mãi mãi giữ được như vậy thì tốt, em đưa mắt của mình cho tôi, tôi sẽ ghi nhớ em cả đời, được không?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!