Vết nứt lặng yên không tiếng động bị xé mở bên cạnh hắn, Natasha đưa Thanh Trường Dạ thứ hắn muốn, một khẩu súng gấp và một bình xịt thuốc độc.
Sau khi cảm ơn một tiếng, Thanh Trường Dạ tắt đèn đi về hướng phòng hạm trưởng.
Trước đây hắn phát hiện quyển nhật ký của người may mắn sống sót ở nơi này, xem xét tinh thần gần như mơ hồ trong ghi chép cuối cùng của đối phương, người sống sót lẽ ra đã phải mất khả năng đi lại xung quanh, nên cơ hội rời đi có khả năng xuất hiện nhất là ở gần phòng hạm trưởng.
Hắn vừa mới đẩy cửa phòng ra, nhân ngư nằm dựa trên cửa kính bên ngoài cười nhạt với hắn, đôi mắt đỏ tươi trông như đoá hoa anh túc nở đầu tiên sau cơn mưa.
[Em muốn đi đâu?]
Mặc dù đã có kính chống đạn ngăn cách, bởi vì không dựa vào sóng âm để truyền âm, mỗi một chữ nó nói đều rõ như ban ngày.
Thanh Trường Dạ đi từng bước về phía nhân ngư dựa trên tấm kính bên ngoài, xương quai xanh màu hoa tường vi trắng, ngực và thắt lưng rộng, ngón tay nó vẫn còn lưu lại giọt nước, dưới ánh trăng, nhân ngư xinh đẹp diễm lệ tựa bản sách tranh ma huyễn.
Cách một lớp kính, năm ngón tay Thanh Trường Dạ dán lên Siren.
"Rời đi.
"Hắn cố tình nói thật chậm, bảo đảm chắc chắn nhân ngư có thể thấy rõ ràng khẩu hình của hắn. Siren khẽ giật mình rồi đập một phát lên kính, ánh mắt nó loé lên một tia sửng sốt, theo sau là sự phẫn nộ cùng thứ gì đó khó nhận ra. Kính chống đạn dưới một kích của nhân ngư xuất hiện vết rạn nhỏ, rõ ràng bị nó đập nát là chuyện sớm hay muộn. Thanh Trường Dạ nhấn vòi phun sương."Có thuốc độc," Hắn ra hiệu Siren nhìn tầng sương mù tím hắn xịt xung quanh: "Đụng vào là chết."
Cứ thấy mình đê tiện bỉ ổi kiểu gì ý nhỉ.
Siren không để ý tới hắn, chỉ nhất quyết đập kính.
Khiến Thanh Trường Dạ ngạc nhiên là nhân ngư dưới biển có vẻ cũng muốn đi lên, tiếng hát như hải yêu dần dần dày đặc, từ âm lượng mà xem, càng ngày càng nhiều nhân ngư leo lên tinh hạm, Siren cũng ý thức được điểm ấy, nó nghiêng người sang, gầm gừ như uy hiếp về hướng đồng loại phía dưới.
Cửa phòng hạm trưởng đột nhiên bị một móng vuốt đẩy ra, trong mắt nhân ngư đuôi xanh hiện lên vẻ khát mãu, Thanh Trường Dạ nổ súng nhắm ngay đầu nó, trong nháy mắt não bị nổ, nhân ngư kia nhào tới người hắn, Thanh Trường Dạ phải bắt thêm phát súng nữa vào ngực nhân ngư đuôi xanh kia, suýt chút nữa hắn đã bị đối phương cắn.
Siren thấy vậy càng thêm lo lắng đập kính, máu nhỏ xuống theo ngón tay trắng bệch của nó.
[A Dạ!]Siren hiếm khi nôn nóng nói:[Mỗi khi trăng lưỡi liềm xuất hiện là kỳ đẻ trứng của tộc nhân ngư, trong ngày này mọi nhân ngư đều khao khát tìm kiếm một nơi có thể đẻ trứng, ta không ngăn được chúng nó --]
"Ừm, thế thì bụng tôi sẽ nổ mất hả?
"[Không, chúng nó sẽ giết em, xẻ em làm hai nửa, rồi đẻ càng nhiều trứng trên thi thể càng tốt.] Thanh Trường Dạ thuận miệng hỏi:"Có cách giải quyết không?
"[Giao phối với ta trước mặt chúng,]Tay Siren chen vào từ khe kính chật chội, da thịt nó bị cào xước máu me đầm đìa, mà nhân ngư lại không thèm quan tâm:[ Ta là tộc trưởng kế nhiệm, chúng nó không có tư cách động vào bạn đời của ta.] Lại một con nhân ngư bò vào phòng hạm trưởng trong lúc Siren nói chuyện, lúc Thanh Trường Dạ nổ súng tấn công nó, Siren đập vỡ kính ngã xuống đất. Độc Natasha cho dùng cực tốt, ngón tay bị thương của nhân ngư nhanh chóng biến thành màu đen, Thanh Trường Dạ chĩa súng vào Siren."Đừng cản tôi."
Hắn nhẹ giọng nói.
[Em cho dù có rời khỏi ta cũng không thể rời khỏi tinh hệ Nhân ngư,]Siren nhìn thẳng hắn, thuốc độc tựa hồ không hề ảnh hưởng gì đến nó:[
Khắp nơi đây đều là nước biển, ngoại trừ nhân ngư còn có quái vật khác, em không đi được đâu.]
Luồng không khí bên ngoài trở nên hỗn loạn và nặng nề, tia sét màu tím đổ xuống từ trên bầu trời.
Thanh Trường Dạ liếc qua đại dương phía dưới tinh hạm, nhân ngư vốn dừng lại ở đó từng con biến mất không còn tung tích, một lỗ trắng [1] trông như xoáy nước lặng lẽ không một dấu hiệu xuất hiện trên mặt biển.
Hắn đã từng thấy cảnh tượng này, một lần nọ Natasha và Thanh Trường Dạ đi trộm một tên phú thương không nên trộm, đối phương dẫn theo một tinh cầu lính đánh thuê truy sát bọn họ đến sát biên giới tinh vân, trùng hợp có một lỗ trắng xuất hiện, Natasha liền không nói hai lời kéo hắn nhảy vào.
Sau đó hắn mới biết mạng nhỏ của hắn và cô gái điên khùng mới lượn một vòng quanh quỷ môn quan, mặc dù loại lỗ trắng tượng trưng cho sự hỗn loạn của thời gian và không gian này có thể khiến một người di chuyển từ nơi này tới nơi khác trong nháy mắt, nhưng lại không biết cuối cùng sẽ rơi xuống đâu, trong quá trình xuyên qua cũng có thể bị các loại vật chất vũ trụ đập chết.
A cảm thấy hai người bọn họ quá sức mạo hiểm, Natasha sống sót sau tai nạn lại không thèm quan tâm.
[1]: Nếu lỗ đen là hút vào thì lỗ trắng là đẩy ra, đại loại là ngược lại với lỗ đen.
Chi tiết các bác có thể xem ở đây:
"Tôi biết làm sao đây? Chỉ trộm hắn có 500 năm, nhìn bộ dạng lão già lấy mạng bắt người là biết trong lòng tuyệt đối có quỷ," Cô cười liếc Thanh Trường Dạ một cái: "Tôi làm vợ lớn, cậu làm vợ bé của hắn, ngày đêm sênh ca, nghe hay nhỉ?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!