Sự kiên nhẫn của lão cảnh sát hiển nhiên bị tiêu hao không còn một chút nào, mắt thấy bên trong cửa không có bất kỳ phản ứng gì, trong lòng cũng nhịn không được mà nghi ngờ.
Có gì đó không đúng!
Động tĩnh lớn như vậy, tất cả mọi người đều đi ra góp vui, nếu không góp vui thì cũng sẽ tò mò mà mở cửa ra liếc nhìn một cái, chỉ có phản ứng của căn nhà này là không có, thật sự là kỳ quái.
Ngay trong phút giây lão cảnh sát hoài nghi, căn phòng yên tĩnh nửa ngày, bất thình lình bị người từ bên trong mở ra.
Tống Ngôn Trần thật cẩn thận thò đầu ra, nhìn thoáng qua ngoài cửa, hai mắt mang theo mê ly cùng hồn nhiên, thậm chí còn có chút khiếp đảm,
"Xin hỏi, có chuyện gì xảy ra ngoài đó vậy?"
Thiếu niên bên trong mặc một chiếc áo thun trắng đơn giản, bên ngoài khoác một chiếc áo gió cực dài, nhưng quần áo quá lớn như đang bao phủ vào bộ xương có chút gầy gò của thiếu niên, ngược lại lộ ra cổ dài ưu tú của cậu như thiên nga, làn da trắng nõn, mịn màng, thoạt nhìn vừa xinh đẹp vừa yếu ớt.
Vết bầm tím trên cổ nhìn thoáng có chút chói mắt, giống như có rất nhiều đám mây hồng chiếu lên, mang theo vẻ đẹp không cách nào có thể hình dung.
Mà đôi môi hồng hào của thiếu niên im lặng như vạch trần cơ thể chủ nhân rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Ánh mắt sắc bén của lão cảnh sát quét ngang Tống Ngôn Trần một cái, nhìn thần sắc bất thường của Tống Ngôn Trần, ánh mắt hơi nheo lại, ngữ khí lạnh như băng, lạnh lùng nói,
"Thi thể của người thuê nhà đối diện cậu sáng nay được tìm thấy ở phòng khách, chúng ta cần hỏi cậu một ít chuyện, chúng ta đi trước nói chuyện."
Biểu cảm Tống Ngôn Trần trong nháy mắt cứng đờ, nhưng cậu vẫn rất nhanh điều chỉnh lại, vội vàng mở rộng cửa lớn hơn, mời người vào.
Trong giây lát cửa đã được mở, ánh mắt cậu nhịn không được liếc trộm một cái nhìn hướng đối diện.
Nhìn người đi vào, tim Tống Ngôn Trần cũng đập ngày càng nhanh.
Phía sau lão cảnh sát còn có một cảnh sát trẻ tuổi, hai người sải bước vào trong, giống như trước kia mỗi lần điều tra, quan sát một vòng phòng đối phương.
Tống Ngôn Trần mặt trắng bệch, có chút cứng ngắc đứng ở phía sau hai người họ, tâm trạng vô cùng hoảng loạn.
Lão cảnh sát nheo mắt lại, lão thoạt nhìn thoáng qua căn phòng của Tống Ngôn Trần có chút không đúng,
"Đêm qua cậu đã làm cái gì vậy?"
Tống Ngôn Trần huyết sắc đã phai hết,
"Tôi ở trong phòng, tôi không đi đâu cả."
Lão cảnh sát hừ lạnh một tiếng, nhìn thoáng qua mặt đất đầy bụi, cùng với giường còn chưa kịp thu dọn, khi ánh mắt của lão liếc đến dấu ấn sâu không rõ ở giữa giường, mặt già thiếu chút nữa cứng đờ.
.......
Dù sao cũng là người từng trải, không có khả năng không biết đó là cái gì.
Lão cảnh sát có chút xấu hổ hằn giọng, một lần nữa nhìn về phía đối phương,
"Vậy cậu có nghe thấy thanh âm kỳ quái gì không?"
Tống Ngôn Trần trắng mặt lắc đầu,
"Tôi đã đi ngủ rất sớm, tôi không nghe thấy gì cả."
"Cái gì cũng không nghe thấy?" Giọng nói của lão cảnh sát đột nhiên cao lên, ánh mắt cũng trở nên sắc bén hơn,
"Tôi vừa hỏi mấy hộ gia đình, bọn họ đều nói nơi này cách âm không tốt, cậu thật sự cái gì cũng không nghe thấy?"
Tống Ngôn Trần chưa từng thấy qua tình huống này, nuốt nước miếng, yếu ớt há miệng,
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!