Chương 64: Mỹ nhân và dã thú (10)

Tống Ngôn Trần đột nhiên giữ chặt trái tim đau đớn của mình, giống như một trận băng nhọn đâm vào ngực cậu, thấm vào tủy xương giống như một hình sự tàn nhẫn nào đó, xé rách da cậu.

Đầu ngón tay Tống Ngôn Trần run lên, điện thoại di động cũng theo tiếng rơi xuống đất, suýt nữa đập trúng ngón chân cậu giẫm lên thảm lông tơ.

Giờ khắc này, Tống Ngôn Trần như lâm vào vực sâu, sợ hãi từ đáy lòng cậu chậm rãi trèo lên, quấn quanh tứ chi của cậu, hai đầu gối cậu mềm nhũn, quỳ xuống đất.

Mười ngón tay trắng trẻo cũng siết chặt theo, hai mắt thất thần, tựa như bị người ta mổ sống hồn phách.

Làm sao người chết, Tống Ngôn Trần thất thần lắc đầu, giống như là kiệt lực muốn nhận ra mình rốt cuộc là đang ở trong mộng cảnh hay là hiện thực, cho đến khi lòng bàn chân truyền đến lãnh ý làm cả người cậu run lên, cậu mới giống như đã qua đời bừng tỉnh.

Làm sao có thể chứ, Tống Ngôn Trần không khống chế được cả người run rẩy, ngón tay vặn vẹo thành một nắm.

Mấy ngày nay cậu gặp ai, Tống Ngôn Trần cứng đờ sống lưng, hoảng hốt giống như con thỏ không tìm được hang động.

Phó Lục Viễn rốt cuộc là người như thế nào, Tống Ngôn Trần có chút đau đầu đến mức che ngực mình đang nhảy điên cuồng không ngừng, giống như cá thiếu oxy có chút thở dốc dồn dập.

Hai người chết kia thật sự là anh ta giết sao?

Tống Ngôn Trần ôm cánh tay, lá phổi co rút từng đợt.

Vì vậy, những gì cậu đã nhìn thấy ngày hôm nay là ma?

Đang lúc Tống Ngôn Trần miên man suy nghĩ, ánh đèn trong phòng chợt lóe sáng, ngoài cửa giống như có thứ gì đó rơi xuống đất, phát ra tiếng lạch cạch.

Tống Ngôn Trần cả người run lên, quay đầu lại nhìn về phía sau, giống như con thỏ sợ hãi co lại thành một cục.

Một giây sau, Tống Ngôn Trần liền cảm giác sau gáy mình giống như bị thứ lạnh như băng vu. ốt ve một phen, làm cậu ở trong ánh đèn mờ mịt mà phiêu diêu chậm rãi mở to hai mắt, hàm răng đều run rẩy theo trên dưới.

Đột nhiên, Tống Ngôn Trần như ý thức được cái gì đó, đột nhiên đứng dậy, nhìn về phía sau, đôi mắt xinh đẹp trừng to, Là anh sao?

không ai trả lời.

Tống Ngôn Trần không cam lòng bước chân tại chỗ, nước mắt chua xót lần nữa tràn ra, thanh âm đều mang theo ủy khuất khóc nức nở,

"Có phải là anh hay không! Anh mau nói chuyện đi!"

Xung quanh vẫn còn yên tĩnh.

Tống Ngôn Trần không nhịn được nữa, cúi đầu khóc lên, thanh âm cũng trở nên nghẹn ngào.

Đột nhiên, Tống Ngôn Trần cảm nhận được một trận xúc cảm thần kỳ, giống như có người khẽ nâng mặt cậu, hôn lên khóe mắt cậu, liếm liếm nước mắt còn sót lại trên mặt cậu, tựa như một con cá khát cực kỳ, xúc cảm thập phần vi diệu.

Tống Ngôn Trần trợn to mắt, tim run lên, theo bản năng đưa tay bắt lấy không khí hư vô trước mắt, nhưng kết quả lại sờ một cái trống rỗng.

...

Con ngươi Tống Ngôn Trần vừa lóe ra ánh sáng lại thất thần ảm đạm xuống.

Cho đến khi điện thoại di động đinh một tiếng lại có tin tức truyền đến, mới bắt Tống Ngôn Trần từ trong cảm xúc hỗn loạn trở về.

Vương Thi Vũ bên cạnh trường đại học lại chết người, trường học tạm thời thông báo ba ngày nay đình chỉ học tập chỉnh đốn, cậu ngàn vạn lần đừng trở lại trường học, chú ý an toàn.

Tống Ngôn Trần trong nháy mắt nhìn thấy tin tức, thiếu chút nữa cắn đầu lưỡi mình.

Không phải là ba người ngày hôm qua chứ, Tống Ngôn Trần lẳng lặng lui về phía sau một bước, mắt đẹp khẽ mở, sợ hãi đến gần như ngất xỉu.

Vừa rồi mới miễn cưỡng đè nén sợ hãi lần thứ hai giống như bóng tối đem Tống Ngôn Trần cuồng nhiệt như lửa cắn nuốt.

Phó Lục Viễn nhất định đang ở ngay bên cạnh cậu, Tống Ngôn Trần nắm chặt điện thoại di động, giày cũng không mang, quần cũng không nhớ thay, cầm điện thoại di động muốn chạy ra ngoài.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!