Chương 50: Âm thân trong mộng (13)

Tống Ngôn Trần cúi đầu, cực lực bắt đầu tiêu hóa tất cả những gì đã xảy ra, tựa như ngực bị chặn lại một khối bông, khiến cậu hoảng hốt.

Tống Ngôn Trần vịn tường, muốn xoay người.

Thật trùng hợp, trong nháy mắt hắn xoay người, phía sau cậu vang lên tiếng khóa cửa bị 'rắc rắc' kéo ra.

Một chùm ánh sáng màu vàng ửng từ trong phòng trực tiếp chiếu lên người Tống Ngôn Trần, trên mặt đất cũng xuất hiện một thân ảnh mạnh mẽ mà cường tráng trực tiếp bao phủ bóng dáng thuộc về Tống Ngôn Trần.

Tống Ngôn Trần nhìn bóng dáng trên mặt đất, vẻ mặt vui vẻ, quay đầu lại nhìn về phía sau.

Một người đàn ông tóc ướt sũng, chỉ quấn nửa chiếc khăn tắm xuất hiện trước cửa phòng.

------ Người đàn ông có một khuôn mặt hỗn hợp, ngũ quan đoan chính trong suốt, đường nét thập phần lạnh cứng, tóc cực đen, lông mày cũng đen, xích.

Nửa người trên trần trụi đem cơ bắp hai đầu xinh đẹp cân xứng của nam nhân lộ ra không sót một chút nào, toàn thân đều tản ra tin tức gợi cảm về nội tiết tố nam tính.

Không phải là anh ta…

Trái tim lộp bộp của Tống Ngôn Trần lần thứ hai rơi xuống đáy cốc, nụ cười trên mặt cũng hoàn toàn biến mất.

Người đàn ông trong nháy mắt nhìn thấy Tống Ngôn Trần khẽ nhíu mày, bàn tay dùng khăn mặt lau tóc cũng dừng lại theo, đáy mắt thoáng hiện lên vẻ kinh diễm không cần suy nghĩ, ánh mắt sắc bén mà sắc bén nhất thời khóa chặt trên người Tống Ngôn Trần.

Chậc... Đáy mắt người đàn ông lóe ra ám quang, thanh âm giống như là ngậm một nắm cát, từ tính thấp khàn khàn, mang theo vài phần trêu chọc,

". Thỏ trắng từ đâu tới."

...

Không biết vì sao, trong nháy mắt người đàn ông khi xuất hiện, Tống Ngôn Trần có một loại cảm giác bị ác lang nhìn chằm chằm, ngực phảng phất bị kiến cắn nuốt, mang đến từng trận đau đớn, hắn theo bản năng lùi về phía sau một bước, hai tròng mắt phát run.

Nhưng trên người hắn vốn đã mang thương tích, cho dù là độ cong nhỏ run rẩy như vậy, cũng đủ để cho hai chân hắn mất đi chống đỡ, vẻn vẹn chỉ là một lát thất thần, hai chân Tống Ngôn Trần liền hư thoát vô lực, thân thể trực tiếp ngã về phía sau.

- Cẩn thận!

Người đàn ông nhíu mày, tay lẹ mắt nhanh nắm lấy vòng eo Tống Ngôn Trần, một tay ôm người vào trong ngực.

Mặt hai người cũng mạnh mẽ tới gần, chỉ cách một centimet nhìn nhau, hai tay Tống Ngôn Trần đều theo bản năng đặt lên cánh tay hai tay người đàn ông.

Chỉ trong nháy mắt, hai người liền ôm nhau, động tác còn thập phần thân mật.

.... Tống Ngôn Trần hít một hơi khí lạnh, vội vàng đẩy đối phương, mặt cũng đỏ bừng, nói chuyện đều trở nên có chút lộn xộn,

"Anh, anh, buông ra. Tôi...."

Người đàn ông nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Tống Ngôn Trần, đáy mắt hiện lên ám mang, khóe miệng cũng càng thêm thâm trầm,

"... Cậu đang đỏ mặt...."

Tống Ngôn Trần muốn tránh thoát, lại bị đối phương ấn chặt, hoàn toàn không thể nhúc nhích.

Tóc người đàn ông còn chưa lau khô sợi tóc chảy xuống giọt nước, nhỏ xuống gáy Tống Ngôn Trần, băng đến cả người cậu run rẩy, thân thể bắt đầu run rẩy không khống chế được.

Người đàn ông tựa như quẫn bách không nhìn thấy Tống Ngôn Trần, cười khẽ một tiếng, tiếp tục nói,

"Cậu rất khẩn trương?"

Tống Ngôn Trần nóng nảy,

"Anh, anh buông tôi ra trước."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!