Tống Ngôn Trần thì nằm nghiêng trên sô pha, mở to đôi mắt vô tội, trông mong nhìn chằm chằm bóng lưng người đàn ông xoay người, có chút vô thần ngẩn người.
Bữa sáng thời gian này của cậu kỳ thật thật sự chưa từng ngủ một giấc ngon...
Về cơ bản tôi cảm thấy rất mệt mỏi khi thức dậy vào ngày hôm sau.
Tống Ngôn Trần rũ mắt xuống, ý thức bắt đầu chậm rãi mơ hồ...
Đừng ngủ...
Không thể ngủ.....
Tống Ngôn Trần khó khăn nháy mắt, cố gắng ngăn cản mình ngủ lần nữa, nhưng buồn ngủ tựa như một cơn lốc xoáy phô thiên cái địa nhào tới, nhanh chóng bao phủ cậu, cậu không kiên trì quá lâu, mí mắt hai mắt rốt cục chịu không nổi, trực tiếp ngủ thiếp đi.
***
"Ca ca, tặng một bó hoa."
Tống Ngôn Trần như vừa tỉnh mộng, cúi đầu theo phía âm thanh, ánh mắt có chút ngốc trệ nhìn chằm chằm người đưa một bó hoa hồng trước mắt mình.
------- Đây là một cậu bé thoạt nhìn không quá mười tuổi, có một khuôn mặt thư hùng khó biện minh, ánh mắt vẫn là màu xanh hiếm thấy, hai tay ôm một bó hoa hồng tươi sáng, tinh xảo tựa như thiên sứ được Thượng Đế hôn qua.
Tống Ngôn Trần nhìn đối phương, biểu tình vẫn mang theo vài phần bối rối, không có trước tiên tiếp nhận hoa hồng trong tay đối phương đưa tới, ngược lại vẻ mặt hoảng hốt nhìn quanh bốn phía.
Tầng cao chót vót, cao chót vót, cao chót vót, trên đường người đi bộ qua lại...
Biểu tình Tống Ngôn Trần vẫn có chút ngốc trệ, cậu cúi đầu nhìn thoáng qua mình, lại một lần nữa đánh giá bốn phía.
Anh ta...
Tại sao anh ta lại ở đây?....
Tống Ngôn Trần lay động cái đầu ngây ngô của mình một chút, có chút luống cuống nhìn về phía nam hài đưa hoa cho mình.
Cậu bé ta thấy Tống Ngôn Trần rốt cục nhìn về phía mình, ý cười khóe miệng cũng càng lúc càng nặng nề.
Đôi mắt màu xanh như biển cả của cậu, đáy mắt phản chiếu gương mặt Tống Ngôn Trần, phảng phất lóe ra một âm quang nào đó không thể đo lường được, thanh âm cũng cực kỳ ngọt ngào,
"Anh trai, dáng vẻ của anh thật đẹp..."
Tống Ngôn Trần còn có chút không thể chậm lại, trong lúc nhất thời cũng không chú ý tới cậu bé trước mặt nhìn như không có giống người có hại này trong nháy mắt hắn nghiêng đầu biểu tình thoáng hiện lên một tia ám quang giảo hoạt giống như ác lang nhắm vào con mồi.
Tống Ngôn Trần nghe thấy cậu bé khen ngợi, trên mặt không hiểu sao lại ngượng ngùng.
Thấy cậu bé vẫn giơ hoa hồng lên, vươn lên giữa không trung, dù là da mặt mỏng manh của Tống Ngôn Trần cũng có chút ngượng ngùng, cậu vội vàng nhận lấy hoa, vội vàng gật đầu cảm tạ, Cảm ơn.
Ai ngờ, Hoa Tống Ngôn Trần vừa thu xuống, nụ cười trên khóe miệng cậu bé đều trở nên càng thêm chưa thoả mãn, thanh âm thanh thúy cũng đột nhiên hạ thấp trở nên có chút khàn khàn,
"Anh trai thích là tốt rồi...".
Tống Ngôn Trần cũng không chú ý tới sự khác thường của đối phương.
Bởi vì so với những thứ này, cậu càng bị mê hoặc chính là vì sao mình lại xuất hiện ở chỗ này?
Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần theo bản năng gõ huyệt thái dương của mình, ý đồ đánh thức chút ký ức.
Chờ đã, ...
Đồng tử Tống Ngôn Trần khẽ chấn động, nuốt nước miếng một chút, tim cũng run rẩy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!