Chương 47: Âm thân trong mộng (10)

Đau quá....

Tống Ngôn Trần run rẩy môi, chật vật mở mắt ra, toàn bộ chăn đều là nước mắt cậu sớm khóc ra bao phủ, gối đầu cũng đã ướt đẫm.

Mười ngón tay trắng nõn gầy guộc của cậu nắm chặt chăn, ánh mắt rã rời mà nhìn chằm chằm trần nhà, cơn đau dữ dội làm cho gân xanh ở thái dương của cậu đều điên cuồng co giật không khống chế được.

Cậu khó khăn nhìn về bốn phía, nhìn căn phòng quen thuộc mà lại bức bách, hai tay run rẩy, từ trên giường ngồi dậy,

----- Nhưng vẻn vẹn chỉ là một động tác đơn giản như vậy, đã vắt kiệt toàn bộ sức lực trong cơ thân cậu.

Cậu nhấc chân, muốn đi xuống giường, lại không cẩn thận đụng phải miệng vết thương của mình, nhất thời đau đến mức mày nhíu lại khẽ rên lên, hít một hơi khí lạnh.

Sau khi cậu thức dậy, hắn ta đã biến mất....

Tống Ngôn Trần sắc mặt tái nhợt, như rơi xuống hầm băng, cái lạnh thấu xương đánh vào toàn thân cậu.

Thật là khủng khiếp...

Tống Ngôn Trần đau đớn che mặt, cúi đầu, con ngươi xinh đẹp mà yếu ớt cũng khẽ run rẩy theo, cơ thể không ngừng run rẩy.

Giờ phút này cậu yếu ớt đến mức phảng phất như một món thủy tinh, tùy tiện chạm vào là có thể làm hỏng cậu, xinh đẹp mà dễ vỡ.

Cũng không biết qua bao lâu, Tống Ngôn Trần khống chế được cơ thể đang run rẩy, luống cuống ngẩng đầu, mắt nhìn thẳng về phía đỉnh tủ khóa,

------- bài vị đen kịt vẫn đứng ở trên y hệt ngày hôm qua.

.... Tống Ngôn Trần vừa nhìn thấy thứ này, giống như là bị đánh thức ký ức kinh khủng nào đó không thể chịu nổi, run rẩy càng lúc càng nhanh.

Rõ ràng....

Rõ ràng cậu vốn là muốn đi bái Phật cầu phúc.....

Kết quả....

Vừa nghĩ đến chuyện xảy ra sau đó, Tống Ngôn Trần liền cảm giác đại não có chút choáng váng.

Chắc chắn, nằm mơ khác với hiện thực...

Tống Ngôn Trần hồi tưởng lại ký ức hỗn loạn không chịu nổi kia, liền cảm giác tần suất mạch đập ở huyệt thái dương cũng không ngừng tăng nhanh.

Nó thực sự là quá chân thật ...

Cậu khó khăn vịn vào tường, đứng dậy nhìn cốc nước cách đó không xa, muốn giải tỏa cơn khát.

Kết quả vừa đứng thẳng lên, cột sống lưng tựa như bị gậy đánh trúng, hai chân vô lực chống đỡ, trực tiếp ngã trở lại thảm lông xù.

Suýt-----

Đôi mắt hạnh của Tống Ngôn Trần nhất thời nổi lên một tầng hơi nước mông lung, ngay cả hơi thở của cậu cũng đột ngột gấp gáp vào lúc này.

Thật trùng hợp thay, đúng vào lúc này, chuông cửa phòng đột nhiên vang lên ở bên ngoài.

Hơi thở Tống Ngôn Trần dồn dập, khó xử ngẩng đầu lên, vẻ mặt yếu ớt mà bất lực nhìn về phía giường lộn xộn phía sau mình, cùng với chính mình giờ phút này ngay cả đứng dậy cũng có vẻ vô cùng gượng ép.

Phải, đó là ai.....

Chờ..., Tống Ngôn Trần vội vàng muốn đáp lại,. Chờ đã...

Có lẽ là người ngoài phòng nghe được tiếng kêu nhỏ như muỗi kêu lên Tống Ngôn Trần, tiếng gõ cửa lại thật sự dừng lại vào giờ phút này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!