Con ngươi đen nhánh của người đàn ông mặc đồ bộ sâu không lường được, y hệt như một chim ưng, cơ hồ hòa làm một thể với bóng tối, bàn tay lạnh như băng của hắn nắm chặt cổ tay Tống Ngôn Trần, mạnh mẽ đến mức gần như muốn bóp nát xương cốt tống ngôn trần.
.........
Cảm giác hít thở không thông của diệt đỉnh bao vây toàn thân Tống Ngôn Trần, cảm giác vô lực cùng hoang đường khiến hắn tựa như đang ở trên biển sắp chết đuối.
Ma...
Trên mặt Tống Ngôn Trần không có nửa phần huyết sắc, ngay cả môi cũng vô cùng tái nhợt, cả người không khống chế được run rẩy, tâm hoảng khí hụt.
Đó là một con ma.
Tống Ngôn Trần lui về phía sau một bước, cơ hồ là theo bản năng muốn rút tay mình ra khỏi lòng bàn tay nam nhân.
Nhưng sức lực của đối phương thật sự là quá lớn, Tống Ngôn Trần mơ hồ cả người đều đặt trên mặt đất, cũng không thể hất đối phương ra.
- A a a a----!!!.
Tống Ngôn Trần bị dọa đến phát điên, cả người đều trực tiếp quỳ xuống đất, không ngừng ngã về phía sau, hơn nửa ngày trước mặt rút tay mình về, gấp đến độ nước mắt đều chảy ra.
Cậu nhìn mạnh về phía sau, hướng về phía tài xế phát ra tiếng kêu cứu bất lực,
"Dừng xe lại! Dừng xe lại! Tài xế mau dừng xe!"
Tất cả hành khách ngồi trong xe lúc này đều lạnh như băng nhìn chăm chú vào hình ảnh Tống Ngôn Trần khủng hoảng bất lực, sắc mặt tái nhợt, biểu tình tê dại, ánh mắt cũng không chớp một cái, tựa như không có nửa phần tâm tình dao động.
Tống Ngôn Trần cực kỳ sợ hãi.
Đây là con người ở đâu? Rõ ràng chính là một chiếc xe quỷ...
Tài xế nghe được tiếng kêu của Tống Ngôn Trần, giờ phút này cũng hơi ngẩng đầu lên, cứng ngắc như cương thi quay đầu nhìn về phía Tống Ngôn Trần, giống như nhìn thấy hình ảnh thú vị gì đó, khóe miệng cũng khẽ nhếch lên.
Tống Ngôn Trần gian nan quỳ rạp trên mặt đất, kiệt lực di chuyển thân thể của mình, muốn tới gần tài xế, vừa ngẩng đầu, cậu liền đối diện với đôi mắt chỉ có mắt trắng mà không có mắt đen.
- A a a a a -------!!!!.
Tống Ngôn Trần rốt cuộc không khống chế được nữa, trong miệng phát ra tiếng kêu vặn vẹo, không chịu nổi gánh nặng không ngừng lui về phía sau, kiệt lực muốn hạ thấp cảm giác tồn tại của mình, nhưng căn bản không cách nào khống chế cổ họng đã mất khống chế của cậu.
Cứu mạng....
"Không, đừng -------!!."
Còn không đợi Tống Ngôn Trần đứng lên, người đàn ông đồ bộ cũng đã nhanh chóng đi tới trước mặt Tống Ngôn Trần, giống như xách gà con túm lấy cổ áo cậu, thô lỗ mà bạo lực kéo người từ trên mặt đất lên.
Tống Ngôn Trần run rẩy không ngừng, mí mắt màu nâu nhạt điên cuồng chợt lóe, dính nước mắt thành châu.
Buông, buông ra…
Người đàn ông mặc đồ bộ tay kia nắm lấy cằm Tống Ngôn Trần, tựa như một Hấp Huyết Quỷ cực đói, nhắm mắt lại trên mặt Tống Ngôn Trần, bên tai, tóc đi qua ngửi kỷ mùi trên người.
Thật ngọt ngào.....
"Một mùi thơm thật ngon miệng...."
Tống Ngôn Trần cắn chặt răng, trong hàng lông mày là tuyệt vọng muốn khóc, cảm giác sợ hãi bị xâm phạm thật sâu phô thiên cái địa ăn mòn thần thức của cậu.
Cứu mạng..... Cứu mạng a.
Hắn cũng không thể nhẫn nại nữa, khóe miệng nhếch lên một độ cong vặn vẹo, cúi đầu cắn vào cổ Tống Ngôn Trần.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!