Chương 42: Âm thân trong mộng (5)

Tống Ngôn Trần rơi vào giấc mơ cảm giác mình giống như rơi vào hang rắn, cả người thập phần choáng váng, đùi, cơ thắt lưng, bả vai..... Đều giống như bị con rắn hổ mang lạnh lẽo siết chặt.

Con rắn hổ mang ngày càng nhiều, thậm chí siết chặt cổ cậu, hít thở không thông mãnh liệt bao bọc toàn thân cậu, khó thở, cậu xuất phát từ bản năng mở miệng, kiệt lực muốn có thêm không khí.

Mà con rắn hổ mang lại nhắm vào khoảng cách này, nhân cơ hội chui vào khoang miệng Tống Ngôn Trần, không ngừng đùa giỡn...

Cứu, cứu mạng...

Tống Ngôn Trần trợn tròn hai mắt, mí mắt phải không ngừng giật giật, sắc mặt trắng bệch bừng tỉnh từ trong mộng.

Mồ hôi lạnh sớm đã thấm ướt lưng cậu, ngay cả trái tim cậu cũng đang cuồng nhảy không ngừng, cậu che ngực lại theo bản năng, đại não chậm chạp, sững sờ nhìn chằm chằm trần nhà.

Tỉnh rồi à?

Giọng nói của người đàn ông bất thình lình vang lên ở góc phòng.

Tống Ngôn Trần chấn động, đầu vai khẽ co rút, ngây ngốc, im lặng nhìn về phía âm thanh truyền đến.

Người đàn ông bưng canh vừa hầm lên bàn, đứng về phía ngược sáng với bàn ăn, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu rọi trên người cậu, giống như là khoác lên mình một tầng thánh quang.

Tống Ngôn Trần trong lòng chấn động, nói chuyện đều mang theo vài phần khàn giọng: Anh...

Không để cho Tống Ngôn Trần chủ động mở miệng hỏi, hắn rất tự nhiên sải bước tiến lên, đặt gối đầu bên cạnh đệm ở phía sau Tống Ngôn Trần, khẽ cười nói:

"Cậu ngất xỉu trong phòng tắm, là tôi ôm cậu ra đây..."

Tống Ngôn Trần trở nên ngơ ngác, tại sao cậu lại nhớ rõ là cậu gặp phải hình ảnh kinh khủng, bị dọa ngất đi...

Vừa nghĩ đến trải nghiệm kinh khủng kia, Tống Ngôn Trần lại cảm thấy có chút sợ hãi, thân thể cũng không tự giác hơi co rúm lại.

Ánh mắt mờ mịt của người đàn ông không ngừng đánh giá Tống Ngôn Trần, động tác nhẹ nhàng vuốt tóc cậu, chậm rãi tiếp tục bổ sung:

"Tôi sợ cậu bị cảm lạnh, cho nên dùng máy sấy tóc sấy khô tóc cho cậu rồi"

Nói xong, giọng người đàn ông hơi dừng lại, ý cười ở khóe miệng càng lúc càng sâu:

"... Nhân tiện, tôi đã thay cho cậu một bộ quần áo."

Đầu óc Tống Ngôn Trần ong ong, mi mắt màu nâu nhạt khẽ chớp, môi khẽ mở ra, giống như là chưa thể tiêu hoá hết ý nghĩa trong lời nói của hắn, trên mặt hiện ra vẻ ngơ ngác.

Cậu phản ứng lại mạnh mẽ cúi đầu, xốc chăn lên nhìn quần áo mình bị thay, sau đó cả người đỏ ửng đến mức dùng tốc độ mắt thường cũng có thể thấy được, mặt cậu đỏ đến mức có thể nhỏ ra máu.

Tôi…

Cứu tôi!

Trên người cậu có rất nhiều dấu hôn.

Không để cho hơi thở của Tống Ngôn Trần dồn dập tiếp tục hỏi, người đàn ông lần thứ hai cắt ngang lời cậu, cúi người xuống, sờ vào cổ chân trắng nõn mềm mại của Tống Ngôn Trần, chủ động mang giày cho cậu, ngữ khí tự nhiên, không nghe ra quá nhiều cảm xúc:

"Mau đứng lên ăn cơm đi."

Tống Ngôn Trần trợn to mắt trong ánh đèn lờ mờ mà phiêu diêu, nơi da thịt kề sát vào nhau làm cậu đột nhiên cảm thấy một dòng điện tê dại xẹt qua, người đàn ông chỉ tùy tiện chạm vào, Tống Ngôn Trần liền mẫn cảm đến mức cả người đều co lại, căng thẳng đến mức sắp rơi nước mắt.

Ngay cả các ngón chân cũng đẹp như vậy...

Đàn ông thật dâm ô. Ánh mắt uế bẩn bất động thanh sắc đánh giá đôi chân ngọc trắng mượt mà như sứ này, trên mặt vẫn không để lộ cảm xúc như trước, sắc mặt chính trực quyết tình đoạn nghĩa, khiến Tống Ngôn Trần che miệng lại theo bản năng, phòng khi mình kêu lên tiếng.

Điều này cũng kỳ lạ...

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!