* Âm thân: chính là người nam chưa lập gia đình bị chết yểu, người còn sống sợ hắn tại âm tào địa phủ lẻ loi, phải tìm cho hắn một người nữ cũng chưa lập gia đình bị chết yểu mà hợp táng, gọi là đắp mộ, dưới đất cùng làm bạn cũng tốt.
*Từ chương này mình sẽ đổi xưng hô của bóng đen là Hắn hoặc Gã nha, vì có hai thân phận nên sẽ chuyển qua chuyển lại cho phù hợp. Ở thế giới tiếp theo ngôi xưng cũng sẽ có sự thay đổi để phù hợp, mong mọi người thông cho team nha.
Tiếng chiêng trống vang trời, gà bay chó sủa.
Chân trời khẽ hiện lên một khe hở giống như bị nhân sinh xé rách, chen vào một tia nắng mặt trời, không khí ngập tràn một cỗ sương mù không tiêu tán, thêm vài phần quỷ dị.
Tống Ngôn Trần choáng váng ngồi trên kiệu hoa, cả người đều lộ ra vẻ nặng nề, cơ thể như mềm nhũn ra, đầu gối tựa vào thành kiệu, như thể một giây sau sẽ vì hư thoát* mà ngất đi.
*Hư thoát: hạ đường huyết do mất máu, mất nước.
Hai tay cậu bị trói ở phía sau, trên đầu phủ một miếng vải đỏ, căn bản không thấy rõ tình hình xung quanh.
Đau đầu quá...
Tống Ngôn Trần yếu ớt nhắm mắt, cậu muốn giãy giụa tránh thoát, nhưng cơ thể lại không có chút sức lực nào.
Xuống kiệu…!
Giọng nói thê lương mà bén nhọn của một người phụ nữ hét lên không ngừng kéo dài, âm thanh cực kỳ chói tai, giống như giọng nói của vịt đực.
Không đợi Tống Ngôn Trần phản ứng lại từ trong mê man, cậu lập tức cảm thấy thân dưới của mình đột nhiên lảo đảo, cả người suýt chút nữa ngã ra phía sau.
Một đôi tay bất thình bắt lấy bả vai cậu, kéo eo cậu, khiêng cậu lên trên lưng.
Bước qua chậu than!
Giọng nói của người phụ nữ kia lần thứ hai vang lên, Tống Ngôn Trần cảm giác như cả cơ thể mình bị người khác khiêng lên.
Chờ đã!
Tống Ngôn Trần mê man giống như người say rượu được người khác cho uống canh giải rượu, cậu bỗng nhiên tỉnh táo hơn một chút, không tự chủ được mở to hai mắt, bắt đầu điên cuồng giãy dụa muốn hai tay của mình được cởi trói, hai chân cũng bắt đầu đạp loạn không ngừng.
Đây là nơi nào?
Tại sao mình lại ở đây?
Ai đang cõng mình vậy?
Chỉ trong vài giây ngắn ngủi, trong đầu Tống Ngôn Trần đã xuất hiện vô vàn nghi vấn.
Cứu mạng.... Tống Ngôn Trần hé miệng, muốn lớn tiếng kêu gọi, cũng chính vào lúc này, cậu mới giật mình phát hiện ra, vô luận có gào thét như thế nào, âm thanh trong miệng đều không phát ra được.
Nhất bái thiên địa.
Giọng nói của người chủ trì vang lên một lần nữa, người khiêng Tống Ngôn Trần đặt cậu xuống đất.
Còn không cho Tống Ngôn Trần cơ hội giãy dụa, cậu lập tức cảm thấy hai vai mình đột nhiên bị đè xuống, sau gáy bị người khác trực tiếp ấn mạnh ép phải cúi người về phía trước.
Giây tiếp theo, cả thân thể cậu cũng bởi vì kiệt sức mà trực tiếp quỵ xuống đất.
Nhị bái cao đường.
Sắc mặt của Tống Ngôn Trần trắng bệch, trong miệng không ngừng phát ra tiếng kêu cứu.
Đến lúc mấu chốt này, cậu đã hoàn toàn hiểu được hoàn cảnh của mình.
Cứu… cứu với… Tống Ngôn Trần cố gắng kêu lên, sau đó không ngừng lay động cơ thể của mình, bắt đầu liều mạng giãy dụa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!