Chương 31: Đám hàng xóm kì quái (31)

Ánh trăng mờ ảo, ánh sáng sương mù từ ngoài cửa sổ chiếu vào trong phòng.

Đau quá....

Tôi đau quá....

Tống Ngôn Trần cố gắng đưa tay muốn tránh thoát, nhưng tất cả sự phản kháng của cậu lại giống như một con cá bị ấn trên thớt, chỉ có thể vô ích vẫy đuôi cá.

Cứu mạng.....

Tống Ngôn Trần khóc, khóc rất lớn, những giọt nước mắt như hạt ngọc trai rơi xuống, khóc đến hai mắt đỏ hoen, cũng khóc đến ướt cả tóc.

Cậu trơ mắt nhìn sắc trời từ trắng chuyển đen, thậm chí ngửi thấy mùi máu tanh tràn ngập trong không khí.

Thật muốn chết....

Sắc mặt Tống Ngôn Trần trắng bệch, giống như một con búp bê sứ bị tổn hại, không còn bất kỳ dấu hiệu của sự sống nào.

Từ lúc bắt đầu giãy dụa, dần dần cậu cũng chậm rãi buông xuống, cuối cùng biến thành chết lặng.

Rất muốn ngất đi....

Thời gian từng chút từng chút trôi qua, cũng không biết đã qua bao lâu, có lẽ là vì đói khát, hoặc có lẽ là do thể chất cơ thể, hai mắt Tống Ngôn Trần nhắm lại, đầu trực tiếp ngã vào trong gối đầu, triệt để ngất đi.

Giờ phút này, Tống Ngôn Trần đẹp như một búp bê gốm sứ, hai mắt cậu nhắm nghiền lại, giống như không có dấu hiệu của sự sống, mềm mại không xương, sắc mặt chỉ còn lại trắng bệch vô tận.

Im lặng tựa như một cái xác...

***

Tỉnh rồi?

Tống Ngôn Trần mơ mơ màng màng mở mắt ra, nữ bác sĩ đang đứng trước giường bệnh của cậu, thuần thục thay cho anh một bình glucose.

Giờ phút này cậu giống như một con rối gỗ bị chơi hỏng, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào trên mặt cậu, giống như được mạ một vòng viền vàng.

".... Tôi, tại sao tôi lại ở đây..." Tống Ngôn Trần gian nan giật giật cổ họng, trong giọng nói mang theo khí lực cực kỳ yếu ớt, khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch cứ ngỡ một giây sau sẽ ngất đi thêm lần nữa.

Nữ bác sĩ nhìn cậu một cái, vẻ mặt có chút ngưng trọng, giải thích,

"Sao cậu ngất xỉu, cậu không nhớ rõ à?"

Hai mắt Tống Ngôn Trần tan rã, đại não chậm chạp giống như một cỗ máy lâu năm không được sửa chữa, vẻ mặt hơi mang theo một tia buồn bã, một giây sau, cậu liền cảm thấy đại não đau nhức như bị kim đâm, cậu vội vã ấn huyệt thái dương của mình, đột nhiên nhíu mày.

Thoáng chốc, vô số hình ảnh lóe lên trong đầu cậu, những mảnh ghép lộn xộn tự do sắp xếp, chậm rãi đánh thức ký ức trước kia của cậu.

Sắc mặt Tống Ngôn Trần nhất thời trắng bệch.

Tất cả đều là máu...

Nữ bác sĩ thu hết tất cả biểu cảm của cậu vào đáy mắt, sắc mặt cũng không tính là quá tốt, cô đưa báo cáo bên cạnh đến trước mặt Tống Ngôn Trần, giọng điệu ngưng trọng,

"Báo cáo sức khỏe của cậu nằm trong này."

Vẻ mặt Tống Ngôn Trần có chút cứng đờ.

Nói xong, nữ bác sĩ mở mắt, trong giọng nói mang theo chút ý vị sâu xa,

"Đối với một chàng trai, gặp phải những chuyện như vậy thật sự rất khó chịu..."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!