Chương 28: Đám hàng xóm kì quái (28)

Phanh phanh.

Cánh cửa phòng lại bị gõ.

Suy nghĩ hỗn loạn của Tống Ngôn Trần rất nhanh liền bị kéo về.

Cậu sờ sờ khuôn mặt nóng bỏng của mình, đem thứ lộn xộn trong đầu bỏ lại đằng sau, cậu vội vàng đứng dậy, chân trần giẫm lên thảm lông tơ, nhanh chóng đi mở cửa.

Có lẽ do tâm tình phức tạp, lúc này đây, Tống Ngôn Trần ngay cả mắt mèo cũng không nhìn, cậu không hề phòng bị mở cửa ra.

'Người phụ nữ' đứng ngược hướng mặt trời, tay cầm hoa tươi đứng ở ngoài cửa, cô mặc chiếc váy dài màu trắng, mái tóc dài đen vướng trên vai, trong mắt hàm chứa nụ cười tươi, giống như khoác lên một tầng lụa trắng, cả người thoạt nhìn vừa cao lớn mà rực rỡ.

----------- Là 'người phụ nữ' đưa hoa cho cậu lần trước.

Cậu... 'Người phụ nữ' từ trên xuống dưới đánh giá toàn thân Tống Ngôn Trần một cái, nhìn biểu tình buồn ngủ của Tống Ngôn Trần, ý cười trên khóe miệng 'người phụ nữ' cũng càng sâu theo, cô ta chậm rãi ôm lấy Tống Ngôn Trần, khẽ cười nói,

"Vừa mới tỉnh ngủ ?......"

Tống Ngôn Trần giật mình, liên tục lui về phía sau vài bước, mặt triệt để thiêu thành quả táo đỏ, nói chuyện cũng bắt đầu lắp bắp, Lại, lại là cô...

'Người phụ nữ' nghiêng đầu, đem tất cả phản ứng của cậu đều thu hết vào đáy mắt, ý cười càng sâu thêm, trần thuật lại,

"Cậu sao lại đỏ mặt thế này."

Nói xong, 'người phụ nữ' lơ đãng vén tóc, ánh mắt mờ mịt bắt đầu lặng yên không một tiếng động dừng trên người Tống Ngôn Trần, từng tấc từng tấc, âm cuối chậm rãi kéo dài,

"Là bởi vì tôi?..... phải không?"

Không biết vì sao, trong nháy mắt 'người phụ nữ' xuất hiện, Tống Ngôn Trần có cảm giác bị hồ ly tinh theo dõi, giống như bị vạn con kiến cắn nuốt tỉ mỉ, trái tim cậu đột nhiên nhảy dựng.

Mắt thấy 'người phụ nữ' còn muốn tới gần, Tống Ngôn Trần lập tức hít một hơi khí lạnh, liên tục lui về phía sau, Đừng, đừng tới đây.

'Người phụ nữ' lại giống như nghe không hiểu lời đối phương nói, 'cô ta' cực kỳ không có chừng mực hướng về phía Tống Ngôn Trần bước thêm một bước, đáy mắt lóe ra ám sắc,

"Nhìn thấy tôi lại khẩn trương như vậy?"

Nói xong 'người phụ nữ' khóe miệng liền bật cười, bàn tay vươn ra như có như không sờ qua mười ngón tay trắng nõn của Tống Ngôn Trần, xúc cảm tựa như bị lông vũ đảo qua, Tống Ngôn Trần cả kinh, cậu mạnh mẽ rút tay về, cánh tay nổi lên một tầng da gà.

Tống Ngôn Trần vội vàng lui về phía sau một bước, mặt cũng đỏ lên càng thêm lợi hại, cậu một tay nhận lấy hoa trong tay 'người phụ nữ', cuống quít luống cuống nói,

"Cảm ơn cô đã tặng hoa, tôi sẽ nhận lấy, cô mau đi đi."

Nói xong, Tống Ngôn Trần sắp đóng cửa.

Biểu cảm của 'Người phụ nữ' tự tiếu phi tiếu*, một phen ngăn cản đối phương,

"Cậu không hỏi hoa này là do ai tặng sao?"

*: giống như cười mà không phải cười; tự tiếu phi tiếu; tựa như cười mà không phải cười

Nét mặt Tống Ngôn Trần cứng đờ, dừng tại chỗ, cậu luống cuống chớp chớp mắt.

Ý cười nơi khóe miệng 'người phụ nữ' càng sâu thêm, ánh mắt chớp chớp, ngữ khí tuy nhẹ, nhưng từng chữ rõ ràng, trong giọng nói mang theo vài phần trêu tức, Đây do là tôi tặng.

???

Đồng tử Tống Ngôn Trần chấn động, cậu hoảng hốt, lập tức trả lại bó hoa cho đối phương.

Ánh mắt 'người phụ nữ' hơi nheo lại, con ngươi trong suốt như xuôi qua dòng nước màu đen, khóe miệng lơ đãng nhếch lên nụ cười nhẹ, từng bước ép sát,

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!