Chương 24: Đám hàng xóm kì quái (24)

Ngón tay của người đàn ông nhẹ nhàng v. uốt ve eo Tống Ngôn Trần, đầu ngón tay thô ráp mang theo lạnh lẽo, ma sát qua làn da của Tống Ngôn Trần, mang theo vài phần ngứa ngáy.

Tống Ngôn Trần vẻ mặt khẩn trương, làn da tái nhợt mang theo vài phần bệnh tật, lông mày cậu hơi nhíu lại, giống như Tây Thi trong mỹ nhân đồ, cho dù là một cái vết thương cũng đẹp đến mức khiến người ta trìu mến.

Giờ phút này, trong lòng Tống Ngôn Trần mang theo chút sốt ruột,

"Anh, anh buông tôi ra trước đã."

Thấy Sắc Quỷ vẫn không thèm nhúc nhích, cảm giác muốn bộc phát ngày càng trỗi dậy trong lòng Tống Ngôn Trần.

Bên, bên ngoài... Tống Ngôn Trần nói chuyện có chút khó khăn, môi trắng bệch, thoạt nhìn tạo nên một cảnh tượng yếu ớt,

"Bên ngoài hình như có đánh nhau."

Đáy mắt người đàn ông lóe ra chút ánh sáng, hàm răng thỉnh thoảng cắn vành tai đối phương, hô hấp cực nóng phà lên gáy Tống Ngôn Trần.

Có lẽ là gã đang động tình, cho nên thanh âm của bóng đen giống như ngậm phải một nắm cát, trầm thấp khàn khàn,

"Vậy thì sao? Đừng để tâm mà lo cho người khác."

Hô hấp của Tống Ngôn Trần lập tức trở nên đung đưa.

Không, không! Cứ kéo dài như vậy còn có thể chết người!

Biểu cảm Tống Ngôn Trần biến đổi, mạnh mẽ muốn từ trên giường ngồi dậy.

Ánh mắt người đàn ông sắc bén, một tay giữ chặt lấy tay cậu, ngữ khí đột nhiên trầm xuống, Đừng đi.

Tống Ngôn Trần không nghe hiểu áp lực trong giọng nói của nam nhân, thanh âm mang theo run rẩy, cũng có vài phần cầu xin,

"Quỷ, Quỷ tiên sinh...."

"Anh buông tôi ra trước."

Biểu cảm Tống Ngôn Trần mơ hồ muốn khóc ra, nói chuyện mang theo nức nở,

"Bên ngoài sẽ chết người, tôi nhất định phải ra ngoài xem một chút."

Người đàn ông một câu cũng không nói, đem hai tay của Tống Ngôn Trần giơ lên, nắm vào lòng bàn tay. Khung xương cậu thật sự quá nhỏ, người đàn ông một tay có thể dễ dàng gập người gút gân ra ngoài.

Bóng đen xoay người một cái, Tống Ngôn Trần đã bị đè ở dưới thân gã, đáy mắt hiện lên vẻ u ám tàn bạo.

Tại sao phải quan tâm đến cái chết của người khác?

Em là của ta!

Cả khuôn mặt Tống Ngôn Trần đều chứa đầy nước mắt, năng lực đồng tình cường đại khiến cậu không thể chịu đựng được hành vi thấy chết không cứu, hốc mắt cậu phiếm hồng, làn da trắng đến gần như trong suốt, mỗi lần hít sâu một hơi, đều sẽ nhấc lên một trận gió nóng vù vù, đáng thương đến mức chặt chẽ.

Nhưng biểu tình này không chỉ không làm cho người ta dễ dàng buông tha cậu, còn khơi dậy hứng thú kỳ quái của bóng đen.

Bóng đen mang theo vẻ mặt si mê mà cúi người xuống, gã nhịn không được liếm qua từng giọt nước mắt trượt xuống trên mặt đối phương, giống như người thực dã đói khát phát hiện ra nguồn suối trong sa mạc, hưng phấn nhào tới, từng ngụm từng ngụm từng ngụm uống lấy.

Cứu, cứu mạng…

Tống Ngôn Trần cảm giác mình sắp không thể thở nổi, cảm giác hít thở không thông mãnh liệt cắn nuốt đại não cậu, cậu chỉ có thể bị ép mà mở miệng của mình, ý muốn hít thở được nhiều không khí hơn.

Thật đáng sợ... Cứu mạng...

Bóng đen càng ngày càng hưng phấn, nhìn mỹ nhân xinh đẹp như gốm sứ, không khống chế được hôn lên môi đối phương.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!