Nhấn bàn phím cuối cùng để cập nhật chương tiểu thuyết hôm nay lên, Tống Ngôn Trần bận rộn cả ngày mới thở phào nhẹ nhõm.
Cả ngày nay, ý thức cậu vẫn luôn lơ lửng, quá trình viết cũng thất thần vài lần.
Trong khoảng thời gian này, gặp phải nhiều chuyện xảy ra như vậy, khiến cậu có cảm giác như mình đang gặp ảo giác.
Tống Ngôn Trần cúi đầu, nhìn thoáng qua vết hôn trên cánh tay tùy ý cũng có thể thấy được, sắc mặt hơi có chút khô nóng, vội vàng nâng ly nước nhấp một ngụm nước.
Nghĩ đến tình huống nguy hiểm ngày hôm qua, Tống Ngôn Trần liền không nhịn được có chút sợ hãi.
Nhất là sáng sớm hôm nay, cậu nhìn xuyên qua cửa sổ liền thấy đối diện vẫn luôn có cảnh sát lui tới.
Ngay khi Tống Ngôn Trần suy nghĩ lung tung, điện thoại di động của cậu đột nhiên đinh đinh vang lên.
Tống Ngôn Trần cầm lấy điện thoại di động, nhìn thoáng qua số điện thoại,.... Tuy là cuộc gọi điện xa lạ, nhưng điện thoại di động nói là công ty chuyển phát nhanh.
Đầu tiên cậu sửng sốt, do dự một lát, vẫn là lựa chọn nghe điện thoại.
"Alo, đầu dây bên kia là Tống tiên sinh đúng không?"
Tống Ngôn Trần ngẩn người, Là tôi.
"Ngài có một chuyển phát nhanh được đưa đến, phiền ngài rảnh rỗi tới đây lấy một chút."
Tống Ngôn Trần tỏ vẻ bối rối.
Chuyển phát nhanh nào? Gần đây cậu không mua gì cả.
Chỉ chần chờ một lát, Tống Ngôn Trần vội vàng trả lời, Ừm, được rồi.
Nói xong, Tống Ngôn Trần liền nhìn chằm chằm điện thoại mà ngẩn người.
Kỳ quái, cậu cái gì cũng không mua, vì sao lại có chuyển phát nhanh?
Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần lại nghĩ đến bó hoa hồng không rõ lai lịch kia.
Lúc cận tỉnh lại lúc nửa đêm liền phát hiện bó hoa vốn đặt trên bàn trà đã mất tích một cách thần bí.
Nháy mắt, Tống Ngôn Trần liền ý thức được việc tặng hoa kia không phải là không do con ma đó làm.
Vì vậy,...
Tống Ngôn Trần cúi đầu nhìn màn hình điện thoại di động, cảm xúc rơi vào trầm tư.
Chuyển phát nhanh này và bó hoa kia, có phải cùng một người hay không?
Tống Ngôn Trần chần chờ một lát.
Cuối cùng, cậu hít một hơi thật sâu, quyết định đi xem đó là những gì.
Tống Ngôn Trần vừa ra khỏi cửa, một người đàn ông mặc áo gió, đầu đội mũ bất thình lình từ góc cầu thang đi ra, ngoài cửa sổ là ánh sáng yếu ớt chiếu lên người cậu, trong đôi mắt người đàn ông lóe lên ánh sáng chói của kẻ săn mồi.
Người đàn ông im lặng nhìn chăm chú vào bóng lưng Tống Ngôn Trần rời đi, trong ánh mắt giống như là câu thơ chứa đầy tình ý Ba Lan, mang theo vẻ say đắm như sương mù, ánh sáng lờ mờ chiếu lên cơ thể hắn, làm nổi bật ngũ quan của mơ hồ của hắn.
Chậm rãi, đôi môi mỏng và nhợt nhạt của người đàn ông không còn nhìn thấy nữa, trong tay hắn tựa hồ cầm công cụ cạy khóa gì đó, mặt không chút thay đổi đi về phía phòng Tống Ngôn Trần.
Cùng lúc đó, một bóng đen bất động thanh sắc chăm chú quan sát tất cả, lặng yên không một tiếng động nhìn chằm chằm biểu cảm đắc ý của người đàn ông, sau đó gã lặng lẽ đuổi theo bước chân rời đi của Tống Ngôn Trần.
***
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!