Chương 2: Đám hàng xóm kì quái (2)

"Ông chủ, cho tôi một bát phở chay." Tống Ngôn Trần có chút sợ hãi nhìn bốn phía, chần chờ thật lâu, cậu mới chậm rãi chỉ vào thực đơn, nhỏ giọng nói ra nhu cầu của mình.

"Còn hai người nữa, lập tức tới ngay."

Tống Ngôn Trần sờ vào cái bụng đói meo của mình, cậu sợ hãi gật gật đầu, yên lặng đứng ở một bên, cũng không thúc giục gì, mười ngón tay trắng bệch đặt trước ngực cẩn thận cọ xát qua lại, thoạt nhìn trông rất dè dặt.

Bóng đen cùng bóng dáng của Tống Ngôn Trần lặng lẽ không một tiếng động dung hợp một chỗ, gã đi theo phía sau cậu, tỉ mỉ không một tiếng động đánh giá nhất cử nhất động của đối phương.

Chậc, mông vểnh thật.

"Đm, trong chén này có cái mẹ gì vậy, là sâu đúng không?" Đột nhiên, một thực khách ngồi ở quầy hàng đập mạnh bàn, phát ra tiếng nổ lớn , bắt đầu hùng hùng hổ hổ kêu lên.

Tiếng kêu ngay lập tức hấp dẫn sự chú ý của toàn bộ thực khách quầy hàng, động tác kẹp đũa của mọi người trong nháy mắt như bị định chú.

Ông chủ thấy thế, nóng nảy quát tháo,

"Đừng có ăn nói lung tung, quầy hàng của chúng tôi đã buôn bán hơn mười năm rồi, chưa từng bị ai khiếu nại vì vấn đề vệ sinh đó."

Thực khách lập tức tranh đấu, hắn ta đỏ mắt, gắp con sâu trong chén ra,

"Ông qua đây mà nhìn đi, nhìn cho kỹ vào, đây không phải là sâu thì là cái mẹ gì?"

Lời này vừa nói ra, toàn trường một mảnh xôn xao, toàn bộ thực khách quầy hàng đều hít một hơi khí lạnh, quay mặt sang bắt đầu nôn khan, thậm chí còn hô to Hoàn tiền đi! Toàn bộ cảnh tượng hỗn loạn không thôi.

Ông chủ trong nháy mắt trở nên hoảng hốt, cũng không rảnh tay làm tiếp nữa, ông ta vội vàng đi tới để nói chuyện,

"Cậu đừng nói bậy, trong cửa hàng chúng tôi có camera giám sát".

Đôi tình nhân vốn xếp hàng trước Tống Ngôn Trần thấy thế, lập tức nhíu chặt mày lại, biểu tình lộ ra vẻ chán ghét, ngay cả bát mỳ chay làm xong cũng không cần, xì xào bàn tán vài câu, liền lắc đầu bỏ đi.

Để lại Tống Ngôn Trần một mình đứng tại chỗ, cậu có chút luống cuống, sắc mặt vẫn rất trắng bệch.

Chóng mặt.... Dạ dày đau quá....

Còn bao lâu nữa...

Bóng đen chú ý tới biểu tình của Tống Ngôn Trần biến hóa, ánh mắt gã dần lạnh đi, mang theo nét âm u chậm rãi tập trung vào thực khách đang la hét.

Thứ đáng chết này.

Một giây sau, thực khách kia liền cảm giác mình giống như bị thứ gì đó đánh mạnh một cái, cơ thể không khống chế được mà ngã về phía sau, ngay cả cái ghế của hắn ta cũng vì động tác hài hước đấy mà trực tiếp ngã lên mặt đất, mặt hắn lắm lem hệt như dính phải c*t ch*.

Người xem kịch ở bên cạnh còn tưởng mình mới là người ngã xuống, liền lập tức cười rộ lên.

Ngay cả biểu tình của ông chủ sạp hàng cũng thiếu chút nữa thất thố.

Đầu tiên, Tống Ngôn Trần nhìn thoáng qua bát mỳ bị đôi tình nhân bỏ lại, sau đó cậu nhìn thoáng qua ông chủ còn đang cố gắng nói lý với người thực khách kia, cậu chần chờ một hồi lâu, bưng bát mỳ lên, cũng mặc kệ vấn đề vệ sinh hay không, ngồi vào trong góc, yên lặng ăn vài miếng.

Bóng đen thấy thế, ngược lại thở phào nhẹ nhõm, gã chậm rãi đuổi theo bước chân của cậu.

Đột nhiên, bóng đen cảm ứng được cái gì đó, tầm mắt chậm rãi nâng lên, ánh mắt sắc bén nhanh chóng tập trung vào thân ảnh lung lay sắp đổ ở tòa cao ốc bên cạnh.

Nháy mắt biểu tình gã thay đổi.

Không tốt!

***

Chỉ có vị trí này trống rỗng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!