Chương 19: Đám hàng xóm kì quái (19)

Tống Ngôn Trần nằm trên sô pha cắn chặt răng, trên mặt không có nửa phần huyết sắc, môi đều phai màu tái nhợt, cả người không khống chế được run rẩy.

Ai cứu tôi với…

Khóe mắt Tống Ngôn Trần chảy ra hai hàng nước mắt, cả người đều lâm vào một loại sợ hãi không cách nào kiềm chế.

Còn không đợi cậu định hình, thì liền mơ hồ nhìn thấy người đàn ông trước mặt bị xách lên, thay vào đó là một thân ảnh màu đen nhòe nhoẹt.

Tống Ngôn Trần kiệt sức muốn mở mắt ra, nhưng cơ thể mềm nhũn nằm đấy, cố thế nào cũng không thể nhúc nhích được, cho dù là động tác mở mắt đơn giản, lại giống như đốt hết toàn bộ sức lực của cậu.

Ai, là ai…

Ai đã đến cứu tôi…

Bóng đen nhìn bảo bối nước mắt đầy mặt, ngực gã đau đớn, quay đầu nhìn về phía người đàn ông bị ném trên mặt đất đang thống khổ phát ra từng tiếng kêu đau, con ngươi gã đỏ đến chảy máu, sắc mặt u ám dọa người, nỗi hận từ đáy mắt cơ hồ muốn cắn nuốt toàn thân gã.

Ngươi là ai?!

Người đàn ông gào thét.

Lúc này cơ mặt người đàn ông đều có vài phần co giật, quỷ dị hơn chính là, giờ phút này tuy hắn rõ ràng đang lo lắng và phẫn nộ, nhưng không hiểu sao lại không khống chế được cơ thể của mình, tựa như con rối gỗ, mất đi năng lực khống chế cơ thể, chỉ có thể bị động nằm trên mặt đất, không cách nào nhúc nhích.

Đợi đến khi đối phương xoay người, người đàn ông mới trợn to hai mắt, đáy lòng nổi lên một trận kinh hãi nhìn gã.

Thứ trước mặt hắn đâu phải là con người?

Rõ ràng chỉ là một đường nét trống rỗng, giống như điêu khắc hư vô, còn hơn cả quái vật!

Người đàn ông vừa nói xong, bóng đen liền nở nụ cười, tiếng cười của gã giống như từ trong cổ họng chen ra, đầu tiên là tiếng cười khàn khàn buồn bực, sau đó tiếng cười dần dần khuếch đại, giọng cười bắt đầu phát run, khàn khàn đến rối tinh rối mù, đáy mắt tràn đầy châm chọc cùng đùa cợt, tiếng cười mơ hồ không muốn ngừng được.

- Đó là điềm báo trước khi gã ta phát điên.

Ánh mắt bóng đen chậm rãi dừng lại phía sau người đàn ông, sau đó nhìn về phía trăn khổng lồ không thỏa mãn nhai thức ăn, khóe miệng chậm rãi nhếch lên.

Ngươi nói...

"..... Trăn khổng lồ ở trạng thái đói khát có thể ăn thịt chủ nhân của mình hay không?"

...... Người đàn ông gắt gao trừng mắt, tròng mắt đều bị đỏ lên, biểu cảm mang theo dữ tợn cùng đáng sợ không thể diễn tả thành lời, tựa như con sói đuôi lớn bị lột da lộ ra bộ dáng chân thật nhất của mình, mắt sắp nứt toẹt.

Không --------!!!!

Người là……ai!!!

Bóng đen cũng không có thời gian nghe hắn nói nhảm, đáy mắt hiện lên hàm ý thật sâu, tay phải tùy ý nhấc lên, cửa sổ lại bị mở ra.

Người đàn ông nằm trên mặt đất trong nháy mắt liền cảm giác bản thân như bị một thế lực thần bí nào chậm rãi nâng lên, còn không đợi hắn hoàn hồn thì tựa như một bịch rác, bị gã hung hăng ném vào trong cửa sổ nơi có con trăn khổng lồ đang bị giam giữ.

Ầm ầm một tiếng, người đàn ông rơi mạnh xuống đất, đau đớn kịch liệt làm cho hắn ôm bụng cuộn mình, tứ chi xụi lơ khó có thể nhúc nhích.

Con trăn khổng lồ vừa nhét xong kẽ răng nghe được âm thanh ấy, con ngươi trong nháy mắt hiện ra hình dạng dựng đứng, ngay cả thần sắc cũng biến thành trạng thái săn mồi.

Nó chậm rãi quay đầu, ánh mắt âm thầm gắt gao rơi vào trên người đàn ông, giống như trước kia nó nhìn thấy mỗi một thức ăn được bày biện ra trước mắt, nó lắc lư đuôi trăn thật dài, không một tiếng động mà di chuyển đến vị trí của đối phương.

- A a a a a a----------!!..............

Tựa như bản concerto khó nghe, bóng đen chậm rãi thu hồi ánh mắt, cúi người xuống, nhìn về phía bảo bối đang cau mày nhăn mặt.

Một giây sau, gã liền cúi đầu, hung hăng cắn vào cổ Tống Ngôn Trần giống như Quỷ Hút Máu.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!