Nói đến đây, nếu Tống Ngôn Trần cự tuyệt, ngược lại người không hiểu chuyện chính là cậu.
Thấy Tống Ngôn Trần lộ vẻ do dự, người đàn ông thừa thắng xông lên, thân thể càng gần, tiếp tục nói,
"Cậu nhìn con mèo đáng thương này xem, cậu thật sự nỡ cứ như vậy đặt ở chỗ tôi, không ở bên nó nữa sao?"
Tống Ngôn Trần cúi đầu nhìn thoáng qua con mèo xấu xí nhỏ giọng rên rỉ trong thùng carton, huyệt thái dương co rút, trong nháy mắt lại động lòng trắc ẩn.
Cuối cùng, cậu vẫn không từ chối, gật đầu, đi vào phòng của người đàn ông.
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch, đáy mắt xẹt qua một tia mãn nguyện, bất động thanh sắc đóng chặt cửa lại khóa trái.
Khóe miệng người đàn ông khẽ nhếch lên, đáy mắt xẹt qua một tia âm thầm, bất động thanh sắc đóng chặt cửa lại khóa trái, sau đó bật đèn lên, đặt thùng carton trên mặt đất.
Vừa vào cửa đã làm Tống Ngôn Trần hoảng sợ, trong phòng người đàn ông đâu phải là nơi người ở, quả thực chính là một sở thú nhỏ.
Trung tâm của ngôi nhà có một cửa sổ cường lực thủy tinh cực lớn, cửa sổ được chia thành nhiều ngăn nhỏ, bên trong không chỉ có tắc kè hoa, thằn lằn.... Và các loài động vật nhỏ khác khiến cho người ta dựng thẳng tóc gáy, bên cạnh còn có một cái lồng đóng cửa đặt sủng vật, bên trong không chỉ có mèo, còn có thỏ, chim sẻ, giống loài phức tạp khác.
Đương nhiên, những thứ này đều không đủ để tống Ngôn Trần sởn tóc gáy, thứ chân chính khiến hai chân cậu nhịn không được run rẩy chính là ngay lúc bước vào cửa, liền nhìn thấy sau cửa sổ lớn nhất có một con trăn khổng lồ dài ít nhất ba thước.
Con trăn khổng lồ cuộn tròn toàn thân, xếp chồng lên nhau vài vòng, bò sát trong cửa sổ nhiệt độ thấp, mà trên sàn nhà trước mặt nó còn lưu lại đủ loại vết máu…
Chỉ cần liếc mắt một cái, đã khiến Tống Ngôn Trần bị dọa đến ngất xỉu tại chỗ.
Tống Ngôn Trần tựa như con nai con bị dọa cho choáng váng đứng tại chỗ run rẩy, mí mắt màu nâu nhạt điên cuồng run rẩy, bước chân cũng theo bản năng lùi về phía sau, thật đáng thương.
Cậu vừa định lùi về phía sau một bước, một đôi tay không hề phòng bị đặt lên vai Tống Ngôn Trần, khiến Tống Ngôn Trần hoảng sợ, người cũng thiếu chút nữa ngửa về phía trước.
Cũng may người đàn ông phía sau nhanh tay nhanh mắt, một tay giữ chặt eo cậu, kéo cậu vào trong ngực.
Tống Ngôn Trần sắc mặt trắng bệch, cứng ngắc muốn nhìn về phía người đàn ông ôm lấy mình phía sau.
Người đàn ông một tay cầm một ly nước, khóe miệng vẫn cười không ngừng, đưa tới trước mặt Tống Ngôn Trần,
"Cũng vào rồi, không bằng uống một ly nước đi."
Sau khi lấy lại sự bình tĩnh, cậu cũng rõ ràng ý thức được có gì đó không đúng, cảm giác hít thở không thông bao vây toàn thân Tống Ngôn Trần, ngực cậu run rẩy, cổ họng cũng căng thẳng theo.
Không, ...
Còn không đợi Tống Ngôn Trần đem lời cự tuyệt nói xong, người đàn ông liền mặt không chút thay đổi một tay trói buộc cơ thể Tống Ngôn Trần, một tay nắm cằm cậu, đem nước đổ vào miệng đối phương.
Tống Ngôn Trần căng thẳng, gắt gao cắn chặt răng, kiệt lực cự tuyệt hành vi tưới nước của đối phương.
Cứu tôi! Cứu tôi!
Hai tay hai chân Tống Ngôn Trần bắt đầu liều mạng giãy giụa.
Nhưng thân thể gầy yếu của cậu, đâu phải là đối thủ của đối phương, người đàn ông cười lạnh một tiếng, một tay bóp lấy cổ họng cậu, Tống Ngôn Trần trong nháy mắt liền đầu hàng, há miệng.
Nước uống lạnh lẽo cũng theo cổ họng cậu, lẻn vào sâu trong cổ họng.
Cổ họng Tống Ngôn Trần bắt đầu ngứa ngáy, ngay sau đó cậu liền không chịu nổi động tác tưới nước mãnh liệt, ho khan một tiếng, nước cũng từ trong miệng phun ra, nhưng mặc dù như vậy, một nửa nước trong đó đã theo cổ họng cậu chảy vào dạ dày.
Ngay sau đó, Tống Ngôn Trần liền loáng thoáng cảm nhận được một trận choáng váng.
Đầu... chóng mặt quá…
Ánh mắt Tống Ngôn Trần bắt đầu trở nên mê ly, hai mắt cậu dần đen sạm, cơ thể cũng không còn lực, trực tiếp ngã ra phía sau.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!