Chương 15: Đám hàng xóm kì quái (15)

Tống Ngôn Trần đi về phòng, tiện tay đặt bó hoa trên sô pha, toàn bộ căn phòng nháy mắt đã bị hương thơm hoa hồng tràn ra quanh quẩn, trải đầy bên trong phòng.

Là ai đã gửi nó....

Tống Ngôn Trần khó khăn nhìn chằm chằm hoa hồng không rõ lai lịch này, cậu bắt đầu chìm vào cảm xúc của chính mình.

Bỗng trong giây lát, cậu nhớ đến giấc mộng kiều diễm tối hôm qua, cả người run lên bần bật.

Chẳng lẽ....

Là con ma biến thái đó?

.....

Ý nghĩ này vừa mới xuất hiện trong đầu Tống Ngôn Trần, nháy mắt liền khiến khuôn mặt cậu đỏ hồng đến mức có thể chảy cả máu.

Trái tim Tống Ngôn Trần khó chịu loạn nhịp, một tay ôm lấy hoa trong tay, muốn mở cửa định ném ra ngoài, có điều món đồ này đáng giá hơn bình thường, giờ nếu ném ra ngoài cửa, cũng sẽ bị hàng xóm láng giềng xem là thứ không sạch sẽ mà bỏ đi.

Biến mất lâu như vậy đột nhiên tặng cậu hoa là có ý gì?!

Coi cậu là cái gì hả?

Trong cơn giận dữ bừng bừng, tay vừa vặn tay nắm cửa, cậu liền cúi đầu nhìn chằm chằm hoa hồng kiều diễm trong tay, động tác chậm rãi ngừng lại.

Trầm mặc một chút, cũng không biết trong một phút ngắn ngủi đã suy nghĩ cái gì, Tống Ngôn Trần yên lặng thở dài một hơi, lại chậm rãi đóng cửa lại.

Cậu đứng tại chỗ do dự một lát, hít sâu một hơi, cuối cùng vẫn chọn nhẹ nhàng đặt hoa lên bàn trà nơi dễ thấy nhất.

Lại nói…

Đây hình như là lần đầu tiên trong đời cậu nhận được hoa....

Trước đây cậu luôn nghĩ rằng chỉ có các cô gái mới nhận được hoa.

Tống Ngôn Trần nhìn bó hoa hồng ngoài ý muốn này, đáy lòng dâng lên một trận cảm xúc nói không nên lời.

***

Đói quá…

Tống Ngôn Trần đói bụng nửa ngày lại bắt đầu lục lọi tìm đồ ăn vặt, nửa ngày không tìm được gì, động tác tìm thức ăn của Tống Ngôn Trần dừng lại.

Kỳ lạ….

Mấy ngày trước cậu mới mua đồ ăn mà, sao nhanh như vậy đã ăn hết rồi?

Nghĩ đến đây, Tống Ngôn Trần túm tóc rối bời của mình, có chút hoảng hốt thở dài một hơi.

Cậu luôn như vậy, không ăn uống tốt, ngồi trước máy tính, một khi đã ngồi là ngồi cả ngày, có đôi khi viết tiểu thuyết đến quên ăn quên ngủ.

Đây chính là bởi vì như vậy, mới khiến cho cậu rơi vào căn nguyên bệnh dạ dày này.

Lại đi ra ngoài nữa....

Sớm biết vậy đêm qua lúc ra ngoài mua thuốc nên tiện thể mua chút đồ ăn....

Vừa nghĩ tới muốn ra ngoài, Tống Ngôn Trần vừa sợ hãi vừa nhịn không được mà thở dài, cả người cậu bắt đầu trở nên hồi hộp.

Trong tủ lạnh cũng không phải không có thức ăn, có điều Tống Ngôn Trần trời sinh là một tiểu bạch không biết vào bếp, hơn nữa tính cậu cũng lười, không muốn chuẩn bị thức ăn, rửa chén, nhặt rau, mặc dù thức ăn không có rau cũng không đến nỗi nào, nhưng ăn vài lần cậu liền không có sức lực để dọn dẹp.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!