Đồng tử Tống Ngôn Trần giãn ra hết cỡ, lòng ngực run lên, bịt miệng lại, lui về phía sau, thiếu chút nữa ngã xuống đất.
Có gì ngoài đó vậy?
Người bên ngoài giống như ý thức được mình bị phát hiện, mạnh mẽ lui về phía sau, truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, máu cả người dường như ngưng tụ trong mạch máu, ngay cả trái tim cũng sắp không chịu nổi nhịp đập kịch liệt này.
Chờ cậu lần thứ hai ghé vào lỗ nhỏ nhìn ra ngoài cửa, cũng chỉ có thể nhìn thấy các loại đồ vật đủ màu sắc chặn ở cửa, hoàn toàn không thấy rõ tình huống bên ngoài.
Cậu có nên mở cửa không....
Thôi nào…
Ban ngày, hẳn là cũng sẽ không có chuyện gì đâu.
Tống Ngôn Trần hít sâu một hơi, giống như lấy hết dũng khí, trái tim đập nhanh, mạnh mẽ mở cửa ra.
Người phụ nữ áo trắng ôm bó hoa hồng trong khoảnh khắc Tống Ngôn Trần mở cửa, đáy mắt chợt lóe lên một tia kinh ngạc không dễ phát hiện, ngay cả tiếng tim đập thình thịch cũng không ngừng đập vào bên tai cô, đánh thẳng vào lồng ngực mỏng manh của cô.
Gió nóng thổi lên mái tóc trên trán cô, khuôn mặt vốn trắng nõn trong nháy mắt lộ ra một chút đỏ ửng.
Tống Ngôn Trần nhìn bó hoa hồng trước mặt, dường như nó còn lớn hơn nửa người của cậu, thiếu niên cứng đờ tại chỗ, ánh mắt sáng ngời lóe lên một chút ngại ngùng.
Cô....
Người phụ nữ hoàn hồn, đáy mắt hiện lên một tia kinh ngạc khó có thể phát hiện, vội vàng đưa bó hoa hồng trong tay cho Tống Ngôn Trần,
"Xin chào, đây là bó hoa có người đặt hàng trong cửa hàng của chúng tôi."
Tống Ngôn Trần không vội đưa tay, trên mặt lộ ra một tia mê man, khuôn mặt trắng bệch khẽ nhíu mày,
"Cô có chắc là không đưa nhầm chỗ chứ?"
Người phụ nữ vươn bàn tay trắng nõn thon dài của mình ra, đem bó hoa đưa đến trước mắt Tống Ngôn Trần, đầu ngón tay như có như không lướt qua lòng bàn tay Tống Ngôn Trần, khóe môi cô cong lên, ngữ khí thanh lệ mà mạnh mẽ, Tôi chắc chắn.
Tống Ngôn Trần bình thường chính là một tên mọt sách sợ giao tiếp chính hiệu, căn bản không có nhiều cơ hội tiếp xúc với người khác giới, mắt thấy người phụ nữ mơ hồ muốn rút ngắn khoảng cách an toàn của cậu, mặt Tống Ngôn Trần ầm ầm đỏ lên, lập tức lui về phía sau vài bước.
"Cô, cô đừng đứng gần tôi như vậy."
Phản ứng của Tống Ngôn Trần thật sự quá kỳ lạ, người phụ nữ không những không bị những lời này mạo phạm, mí mắt cũng hơi nâng lên, trong mắt mang theo ý cười.
Cậu lo lắng hả?
Tống Ngôn Trần cứng đờ, vội vàng mở to mắt để hai người có thể giao tiếp với nhau, biểu cảm hơi phức tạp, tránh được câu hỏi vừa rồi, cậu chủ động hỏi,
"Đây, hoa này là ai tặng vậy?"
Đôi môi của người phụ nữ nở lên nụ cười, lộ ra ánh sáng đỏ tươi, nhếch khóe miệng bảo,
"Khách hàng nói không thể tiết lộ thông tin cá nhân của mình."
...... Đến lúc này, Tống Ngôn Trần đột nhiên trở nên trầm mặc, cả người thoạt nhìn vẫn xấu hổ như trước.
Thấy người phụ nữ đối diện vẫn dùng đôi mắt sáng như tuyết kia gắt gao nhìn mình, ánh mắt mang theo cảm giác quỷ dị không rõ.
Tống Ngôn Trần căng thẳng, vội vàng nhận lấy bó hoa, không hỏi thêm nữa.
Cám ơn.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!