13
Thẩm Lâm Xuyên cũng chỉ khoảng hai mươi lăm tuổi, dung mạo tuấn tú, nhưng khí chất của hắn lại quá mức già dặn, chững chạc.
Mấy lần tiếp xúc, ta đại khái có thể khẳng định: hắn đã không còn bài xích ta nữa.
Vì thế, ta liền ngồi xuống đối diện hắn.
Thẩm Lâm Xuyên bề ngoài trông bình tĩnh nghiêm trang, nhưng ta nhận ra, hắn liên tiếp uống mấy ngụm trà.
Hắn cũng sẽ hoảng hốt.
Ta khẽ thở dài, chớp mắt một cái rồi nói:
"Tam gia, lời đồn bên ngoài đã truyền thành như vậy rồi, ta cũng chỉ có thể gả cho ngài thôi. Tam gia đành phải thiệt thòi cưới ta, được chăng?"
Ta giả vờ khiêm nhường.
Nhưng thật ra, quyền chủ động vẫn nằm trong tay ta.
Thẩm Lâm Xuyên hỏi:
"Ta vì sao phải đồng ý?"
Ta mỉm cười đáp:
"Ngài và ta vốn không có duyên, nhưng... ta quá giàu. Thứ ngài muốn, ta có thể dùng bạc mua giúp ngài."
Thẩm Lâm Xuyên hơi nhíu mày kiếm, đột nhiên vươn tay bóp lấy cổ ta, ép ta phải ngẩng đầu.
Nhưng dưới tay hắn, lực đạo không mạnh lắm.
Hắn lạnh giọng:
"Nàng còn biết những gì? Không sợ ta diệt khẩu sao?"
Hắn đang chiêu binh mãi mã, chuyện này nếu bị lộ ra, chính là tội c.h.é. m đầu. O mai d.a. o muoi
Nước mắt ta lập tức dâng đầy khóe mắt, gọi khẽ:
"Tầm Hoan ca ca... ta từng nói rồi mà... cho dù huynh có hóa thành tro, ta cũng nhận ra được. Kiếp này nếu không gả được cho huynh, ta sẽ vào chùa làm ni cô."
Lời nói tư tình của nam nhân vốn đầy dối trá, vậy tại sao nữ tử lại không thể bắt chước theo?
Thẩm Lâm Xuyên trầm mặc hai hơi thở, sau đó buông tay ra.
Rõ ràng, ánh mắt hắn bắt đầu né tránh.
Ta thừa thắng xông lên, chủ động nắm lấy tay hắn:
"Huynh đừng kháng cự ta. Sau khi thành thân, chúng ta chính là người chung chăn gối rồi."
Đầu tai hắn đỏ ửng.
Ta cười tươi như hoa:
"Ông trời thật không tệ với ta, lại để ta được gặp lại huynh. Dù có c.h.ế. t đi, ta cũng mãn nguyện."
Thẩm Lâm Xuyên cuối cùng cũng nhìn thẳng vào ta.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!