Chương 7: (Vô Đề)

11

Rất nhanh sau đó, cả thành đều biết chuyện: Thế tử Thẩm gia, Thẩm Phó Ngôn mê đắm cô nương bán đậu phụ, lại còn xúi giục phụ thân và ca ca của ả hãm hại ta.

Phụ tử Đỗ gia bị trừng phạt giữa phố, trở thành trò cười cho thiên hạ.

Mà trò cười lớn nhất, lại chính là Thẩm Phó Ngôn.

Ngay hôm ấy, hắn đã bị Thẩm đại gia phạt quỳ từ đường.

Phụ tử Đỗ gia không thể vu oan thành công, lần này Đỗ Tiểu Mãn được cưới vào Thẩm gia với danh phận bình thê, vậy mà đến một món hồi môn tử tế cũng không có.

Mặt mũi của Đại phòng Thẩm gia xem như mất sạch.

Thẩm Đại gia liền lệnh cho Thẩm Phó Ngôn, bằng mọi giá phải giữ chặt ta lại.

Thế là ngay hôm sau, hắn liền đến tìm ta. Gương mặt đầy nụ cười giả lả, còn tiện tay mang theo một gói điểm tâm mua từ phố Chu Tước.

Lúc ấy ta đang ở tiệm trang sức của mình, bận rộn đối chiếu sổ sách. Hắn biết ta giàu có, liền đảo mắt quan sát một vòng, ánh nhìn giống như đang ngắm một pho tượng Phật bằng vàng.

"Sở Cẩm, ta đến thăm ngươi đây. Bánh ngọt này là ta đích thân mua đấy, còn nóng hổi cơ mà. Ta đối xử với ngươi thế này là quá tốt rồi."

Vừa nói, hắn vừa vươn tay muốn chạm vào ta.

Ta lập tức né tránh.

Thẩm Phó Ngôn hơi sững người, đặt hộp bánh lên bàn, lại lần nữa muốn chạm vào tay ta.

Ta lại tránh, còn giả vờ buồn nôn một tiếng: Ọe…

Thẩm Phó Ngôn đứng khựng lại, như không tin nổi:

"Ngươi... ngươi khinh thường ta ư?! Sở Cẩm, nói rõ cho ta biết, có phải ngươi xem thường ta không?!"

Ta bật cười:

"Bây giờ ngươi mới nhận ra sao?"

Nếu không phải hoàng thượng ban hôn, ta đã chẳng còn chút liên quan nào với hắn từ lâu rồi.

Một kẻ vô dụng như hắn, đúng là không đáng để ta để mắt.

Còn trong mắt Thẩm Phó Ngôn, thì ta chỉ là làm cao. O mai d.a. o muoi

Nhưng thực tế, ta chỉ chẳng buồn phí thời gian với hắn mà thôi.

Lúc này trong tiệm Kim Ngọc Đường còn có vài quý phụ đang chọn trang sức. Thế gian thích nhất là xem náo nhiệt, các bà ấy cũng không ngoại lệ.

Ta cố tình khiến chuyện to ra.

Thẩm Phó Ngôn chỉ tay vào ta, tức giận nói:

"Ngươi, ngươi... dựa vào đâu mà coi thường ta? Mẫu thân ngươi chẳng qua chỉ là con gái một thương nhân! Còn ngươi thì toàn người nặng mùi tiền bạc! Có thể gả cho ta là phúc phận lớn nhất đời ngươi rồi!"

"Sở Cẩm, nữ nhân thì nên tam tòng tứ đức! Ngươi đã sắp gả cho ta rồi, thì đừng có lăng nhăng, hãy giữ khoảng cách với tam thúc của ta!"

Hắn thật nực cười.

Rõ ràng là sợ c.h.ế. t khiếp Thẩm Lâm Xuyên, đến chuyện hôm đó cũng không dám hỏi rõ.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!