Ta tiếp tục ép:
"Ta đi đây. Nếu ngươi không chủ động cầu xin lui hôn, ta cũng có thể lấy ngươi. Chỉ là, đến lúc đó, ngươi tính giải thích thế nào với Tam thúc?"
Thân thể Thẩm Phó Ngôn khẽ run, ánh mắt tràn đầy do dự, giằng xé.
Dù hắn không chắc ta và Thẩm Lâm Xuyên có từng thân mật thật hay không, nhưng cũng chẳng còn dám làm càn như trước.
O mai d.a. o muoi
Ngay khi ta rời đi, thì Đỗ Tiểu Mãn từ góc hành lang bước ra, kéo tay Thẩm Phó Ngôn:
"Thế tử, giờ phải làm sao đây? Nếu Sở Cẩm không ngoan ngoãn gả cho chàng, hai ta sẽ trở thành cái đích cho thiên hạ chỉ trích mất. Hơn nữa... phụ thân và ca ca thiếp bên kia... vẫn còn một cái hố to cần lấp..."
Thẩm Phó Ngôn nhìn mỹ nhân trước mặt bằng ánh mắt phức tạp:
"Tiểu Mãn, chẳng phải nàng từng nói, chuyện gì cũng muốn tự mình lo liệu sao? Họa do phụ thân và ca ca nàng gây ra, liên quan gì đến ta?"
Đỗ Tiểu Mãn lập tức đổi giọng:
"Thế tử, thiếp cũng chỉ vì lo cho chàng thôi. Sau khi thiếp gả vào phủ, phụ thân và ca ca thiếp sẽ không còn là người ngoài nữa. Thiếp sợ họ sẽ ảnh hưởng đến chàng."
Thẩm Phó Ngôn bực bội không thôi.
Nghĩ đến khả năng Sở Cẩm có quan hệ mờ ám với Tam thúc, hắn tức nghẹn nơi ngực, lại thấy hoảng loạn vô cớ.
"Sở Cẩm... nàng ta thực sự không muốn gả cho ta sao? Chẳng lẽ nàng ta không nên chỉ có thể là của ta thôi sao? Nàng ta không ghen à? Dựa vào đâu mà nàng ta khinh thường ta?"
Đỗ Tiểu Mãn khựng lại trong chốc lát, rồi vội ôm lấy hắn:
"Thế tử, còn có thiếp ở đây mà. Sở Cẩm là đệ nhất danh môn tiểu thư ở kinh thành, đương nhiên cao ngạo. Nàng ta không muốn lấy chàng, nhưng thiếp... thiếp mơ còn mơ được nên duyên với chàng cả đời."
Nếu là trước kia, Thẩm Phó Ngôn chắc chắn sẽ mềm lòng.
Nhưng lúc này, đầu óc hắn toàn là chuyện nội trạch Thẩm gia đang rối tung, và gương mặt xinh như hoa của Sở Cẩm.
Điều khiến hắn lo sợ hơn cả, chính là... chỉ cần nghĩ đến thủ đoạn như sấm sét của Tam thúc, hắn đến cả dũng khí để hỏi rõ cũng chẳng có.
8
Trở về Sở phủ, ta bắt đầu thu dọn lại danh sách của hồi môn mà mẫu thân để lại.
Năm xưa, khi mẫu thân gả vào cửa Sở gia, của hồi môn ngoài điền trang cửa hàng, riêng ngọc thạch châu báu đã đủ để xây hẳn một viện riêng để cất giữ.
Ở kiếp trước, sau khi ta c.h.ế.t, toàn bộ của hồi môn đều bị chia nhau nuốt trọn.
Kế mẫu cũng được chia phần, bởi vậy Sở gia chưa từng vì ta mà đòi lại công bằng. O mai d.a. o muoi
Nha hoàn thân cận của ta – Hạ Nguyệt, tức tối bất bình:
"Tiểu thư, Thẩm thế tử quá ư là quá đáng! Trong trường hợp hôm nay, sao ngài ấy có thể công khai che chở cho một cô nương bán đậu phụ chứ! May mà tiểu thư giành lại được thể diện, người ngoài chỉ nghĩ là hai người đó không biết giữ lễ nghi thôi."
"Hồi môn mà tiên phu nhân để lại, thật sự phải mang hết đến Thẩm phủ sao? Hừ! Nô tỳ thay tiểu thư thấy bất công quá!"
"Hoàng thượng cũng thật là… bày loạn uyên ương! Hôn sự này lại chẳng thể huỷ được!"
Ta giơ tay, khẽ đặt lên môi Hạ Nguyệt:
"Suỵt, cẩn thận vách có tai. Còn hai tháng nữa mới đến ngày thành thân. Ta chỉ là gả vào Thẩm phủ, mà Thẩm gia thì đâu chỉ có mỗi Thẩm Phó Ngôn là nam nhân."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!