Dưới làn sóng đồn đãi, giễu cợt ấy, Thẩm Phó Ngôn và Đỗ Tiểu Mãn liền trở thành trò cười trong mắt thế nhân.
Trái lại, ta lúc này so với kiếp trước đã dễ thở hơn nhiều.
Dù sao, ta không hề quấn lấy hắn, cũng chẳng phải sống c.h.ế. t đòi gả.
Chẳng qua là hôn ước kia thật sự không thể hủy bỏ.
Quả nhiên, sau khi nhập tiệc, Thẩm Phó Ngôn vẫn như kiếp trước, ra tay với chén trà của ta.
Cơn nóng ran quen thuộc dần dần bốc lên khắp toàn thân.
Ta đứng dậy, lấy ra miếng ngọc bội mẫu thân để lại, treo lộ ngay trước ngực.
Mỹ nhân kế, cốt ở công tâm.
Một kẻ như Thẩm Lâm Xuyên – người ôm mối huyết hận, ẩn nhẫn nhiều năm – tuyệt đối sẽ không quan tâm đến ái tình.
Nhưng cố hoàng hậu và mẫu thân ta từng là tri kỷ thề nguyền sống c.h.ế. t bên nhau.
Hai người họ đã cho thợ giỏi chế tác ra một cặp kỳ lân ngọc bội, tượng trưng tình nghĩa khắc cốt ghi tâm. O Mai d.a. o muoi
Ta cố tình để lộ ngọc bội là để dẫn dụ ánh mắt của Thẩm Lâm Xuyên.
Mỹ nhân không dễ khiến hắn động lòng.
Nhưng ta muốn trở thành mỹ nhân đặc biệt nhất trong lòng hắn.
Phủ đệ của Thẩm Lâm Xuyên nằm ngay bên cạnh nhà chính của Thẩm phủ.
Ba phòng của họ Thẩm chiếm trọn cả con ngõ, bề ngoài thì phân gia, kỳ thực các phủ vẫn thông nhau.
Lần này, sau khi trúng kế, ta không đi nghỉ ở gian phòng bên như trước, càng không cho Thẩm Phó Ngôn bất kỳ cơ hội nào ra tay.
Ta trực tiếp đến phủ Thẩm Lâm Xuyên.
Hôm nay là tiệc thọ của lão phu nhân, nên hắn cũng có mặt, chỉ là vì ưa yên tĩnh nên đến trễ hơn người khác.
Vừa thấy hắn, ta lập tức muốn lao vào vòng tay.
Thẩm Lâm Xuyên đã hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, thân hình cao ráo rắn rỏi, ngũ quan sắc lạnh góc cạnh, cả người toát ra khí chất sát phạt như từ núi đao biển lửa trở về.
O Mai d.a. o muoi
Hắn đứng đó, phía sau là hai cận vệ thân tín, một nam một nữ.
Người ta đồn, Thái tử năm xưa đã c.h.ế. t trên đường chạy trốn, c.h.ế. t trong tay giặc cướp.
Nhưng ai ngờ, hắn không những còn sống, mà còn ở ngay dưới chân thiên tử, nắm trong tay binh quyền, làm Chỉ huy sứ của Binh mã ty?
Ta thừa hiểu lúc này ta quyến rũ đến nhường nào, ánh mắt long lanh ngấn nước nhìn hắn, giọng khẽ gọi:
Cứu… cứu ta…
Mặc Họa và Mặc Thanh lập tức chắn trước mặt chủ tử.
Mặc Họa nhận ra ta:
"Không phải là Sở tiểu thư sao? Sao vậy?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!