Nào ngờ, nàng ta không tìm được Thẩm Phó Ngôn, mà lại gặp phải dân chạy loạn, bị va chạm dẫn đến sẩy thai, tại chỗ xuất huyết ồ ạt, m.á. u nhuộm cả nửa người, lúc được khiêng về thì đã hôn mê bất tỉnh.
Nghe được tin đó, ta nhấp một ngụm rượu Lão Quân Mi, vô cùng hài lòng.
Kiếp trước, cũng đúng ngày này, Đỗ Tiểu Mãn giở trò, dùng tin tức từ ngoại tổ gia để dụ ta ra ngoại ô, cũng gặp phải dân chạy loạn, khiến ta sẩy thai, suýt nữa một xác hai mạng.
Khi Thẩm Phó Ngôn vội vàng trở về phủ, hắn liên tiếp chịu đả kích. Đứa con duy nhất đời này của hắn không còn, mấy tiệm cầm đồ lớn cũng lần lượt tìm đến, đòi nợ đại phòng.
Đỗ Tiểu Mãn mất con, liền không còn giá trị gì.
Thẩm Phó Ngôn không còn khả năng làm nam nhân, tất nhiên chẳng còn mảy may tình nghĩa gì.
Nhìn Đỗ Tiểu Mãn nằm trên giường, mặt mày tái nhợt, thân thể còn phình to, Thẩm Phó Ngôn liền cảm thấy chán ghét và ghê tởm:
"Ta sao lại bị nữ nhân quê mùa ngu dốt như ngươi mê hoặc cơ chứ? Ngươi hại ta thảm quá! Đám công tử thế gia đều cười nhạo ta thích nhặt rác. Nói! Có phải ngươi đã hạ cổ ta không?!"
Thẩm Phó Ngôn nhất quyết không thừa nhận là mình háo sắc mà sinh họa.
Hắn chỉ nghĩ, nếu có thể đổ hết mọi lỗi lầm lên đầu Đỗ Tiểu Mãn, thì có thể che lấp được sự vô dụng của mình.
Hắn kéo Đỗ Tiểu Mãn xuống giường, đánh đ.ấ. m túi bụi.
Đỗ Tiểu Mãn bị đánh đến ngất đi.
Thẩm Phó Ngôn vẫn chưa hả giận, lại sai người hầu đưa phụ tử Đỗ gia đến sòng bạc, để trút giận lên cả nhà họ.
Khi Thẩm Phó Ngôn đến tìm ta, hắn đã thay một bộ y phục mới tinh, nhưng lạ thay, vẫn không giấu được sự u ám khắp người.
Hắn cung kính:
"A Cẩm, ta hối hận rồi... thực sự hối hận rồi... Tam thúc dù sao cũng là trưởng bối, còn ta và nàng là đồng lứa, nàng có muốn... xem xét lại ta không?"
Ta sững người.
Thẩm đại gia sao có thể nuôi ra một đứa như vậy, đúng là hết thuốc chữa rồi.
Chẳng trách, Thẩm Lâm Xuyên lại nói, đại phòng không cần nâng đỡ, cứ để tự sinh tự diệt. O mai d.a. o muoi
Bỗng nhiên, ta buồn nôn.
Sắc mặt Thẩm Phó Ngôn tái mét:
"Ngươi... rốt cuộc vẫn coi thường ta?!"
Ta nhướng mày:
"Chuyện đó chẳng phải đã rõ mười mươi rồi sao?"
Dù là kiếp trước hay kiếp này, ta chưa từng coi trọng hắn.
19
Thẩm Phó Ngôn dạo gần đây vẫn luôn trong trạng thái sụp đổ tinh thần, đến mức hắn đã mất kiểm soát ngay trước mặt ta.
Hôm nay Thẩm Lâm Xuyên không có ở phủ, nhưng đã để lại Mặc Họa ở lại bảo vệ ta.
Mặc Họa tiến lên liền tát liền mấy cái:
"Thế tử vô lễ với Tam phu nhân, đáng bị đánh!"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!