Chương 27: (Vô Đề)

Trước mắt là một gương mặt tuấn tú hiền hòa, phong thái thanh nhã, mắt ẩn ý cười, giấu chút ranh mãnh.

Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, lòng thoảng thốt, chẳng lẽ là hắn?

Mọi người vui vẻ nói: "Bỏ quạt rồi, bỏ quạt rồi."

"Quả là tuyệt sắc giai nhân."

Trưởng công chúa vỗ vỗ tay, ra hiệu ọi người im lặng, "Được rồi được rồi, uống rượu hợp cẩn đi."

Cung Khanh không nghe thấy gì, chỉ nhìn thấy đôi mắt dịu dàng kèm chút ranh mãnh vui vẻ của Mộ Thẩm Hoằng. Sao có thể chứ? Sao có thể là hắn? Tim nàng đập thình thịch, không biết là kinh hoàng hay mừng rỡ hay kích động. Nàng đối với người kia nhớ mãi không quên, lại xuất hiện ngay đêm động phòng hoa chúc, thật sự khiến nàng vừa mừng vừa sợ, nhưng người kia là Mộ Thẩm Hoằng, điều này lại khiến nàng thấy không thể ngờ được.

Trong lúc ngẩn ngơ vì bất ngờ, Triệu Quốc phu nhân và phu nhân An Quốc công đã mang đến một mâm vàng, trên mâm là chén rượu hợp cẩn long phượng sóng sánh men say.

Mộ Thẩm Hoằng cầm chén, mỉm cười nhìn nàng.

Cung Khanh hoảng hốt như mộng, cũng cầm chén rượu lên.

Mộ Thẩm Hoằng gần trong gang tấc và người cứu nàng đêm Nguyên Tiêu rốt cuộc nhập vào làm một.

Nàng bị thân phận Thái tử của hắn che mắt, vì thế dù tiếp xúc với hắn vô số lần, bị hắn trêu chọc vô số lần, cũng không bao giờ suy nghĩ theo khả năng đấy. Giờ nghĩ lại, giọng điệu hài hước, ánh mắt ranh mãnh của người kia có chỗ nào khác thái độ điển hình của Mộ Thẩm Hoằng khi ở riêng cùng nàng. Tim nàng đập thình thịch hỗn loạn, không tập trung được để mà suy nghĩ, chén ngọc trong tay, uống xong ly rượu giao bôi, những người đang có mặt trong phòng tân hôn kêu lên: "Kết thúc buổi lễ, phúc lộc kéo dài."

Trưởng công chúa cười nói: "Thái tử chắc là sốt ruột lắm rồi, chúng ta đừng ở lại làm kẻ phá đám nữa."

Trong tiếng cười đùa, mọi người tản đi, cung nữ cũng lặng yên lui xuống, tẩm điện im lặng trở lại, chỉ còn đôi nến long phượng chiếu sáng cho đôi tân lang tân nương.

Mộ Thẩm Hoằng nhẫn nại đã lâu lập tức hóa thân về bản chất lang sói, vươn tay ôm mỹ nhân, cười hỏi: "Có phải là rất bất ngờ không?"

Mỹ nhân xấu hổ, vội vàng lấy tay chống vào lồng ngực hắn, vẫn ngoan cố nói: "Ta không tin."

"Ta có tín vật." Hắn giơ tay ra, trong lòng bàn tay là một viên trân châu, đúng là viên trân châu làm khuy áo trên xiêm y của nàng tối đó.

Nàng cắn môi, không còn lời nào để nói, mặt càng lúc càng đỏ, mắt long lanh như nước mùa xuân.

Dáng vẻ này thật vô cùng dễ thương.

"Đã biết nàng sẽ trở mặt mà." Hắn cười một tiếng đắc ý, vòng tay ôm nàng chặt hơn, nàng đang thất thần không đẩy nữa.

Mộ Thẩm Hoằng một tay vòng qua eo nàng, một tay đưa ra trước mặt, xoay cổ tay cho nàng nhìn, "Nàng xem đi, chỗ này vẫn còn vết sẹo, là do gắp than của tên Ba Tư làm bị thương."

Cung Khanh cúi đầu nhìn, quả nhiên thấy trên cổ tay hắn có một vết thương. Đêm hôm đấy, đúng là tên Ba Tư kia dùng gắp than nung nóng tự vệ. Nhân chứng vật chứng đều có, người đấy đúng là hắn. Lòng nàng vừa mừng vừa sợ, rồi lại âm thầm ảo não, tại sao không nói sớm, tại sao giấu giếm lâu như vậy, thật đáng ghét.

Mỹ nhân cắn môi anh đào, nhớ lại nửa năm qua nhiều lần bị hắn trêu chọc, lại nhiều lần được hắn giải cứu, đối với ân nhân cứu mạng này, đúng là vừa yêu vừa hận.

Ánh mắt người đẹp nửa thẹn thùng nửa hờn dỗi, gò má ửng hồng như thoa son, bờ môi căng mọng như anh đào, hương thơm thoang thoảng như có như không, thật là sắc hương vị câu toàn, làm Mộ Thẩm Hoằng thần hồn điên đảo.

Đột nhiên nàng thấy cổ áo chợt lạnh, hắn đã thả viên trân châu vào trong áo nàng.

"Ai nha, tín vật của ta." Vừa nói hắn vừa thò tay sờ mó, viên trân châu đã lọt đâu không biết, tay của hắn thản nhiên sờ mó tới lui, tìm kiếm "tỉ mỉ nghiêm túc".

Cung Khanh biết hắn là giả tìm chân trâu, thật lòng trêu chọc, vừa thẹn vừa ngượng, nhưng trốn không xong, bị hắn ôm trong lòng, ăn đậu hũ chán chê, từ trên xuống dưới, từ trước ra sau, không chỗ nào thoát được móng vuốt sói, tất nhiên, viên trân châu vẫn mất hút.

"Là đây sao?" Hắn sờ mó ngực nàng, chạm vào đầu ngực.

Nàng xấu hổ không nói được lời nào, dùng sức đẩy hắn ra, người nào đó nghiêm mặt nói: "Có lẽ nên cởi xiêm y để tìm."

"Không."

"Không làm thế làm sao tìm được tín vật, nàng trở mặt thì sao?"

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!