Diệp Căng vừa rửa nấm hương xong, nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở nên quay đầu nhìn lại. Hướng Tần không kịp trở tay, hai người người chợt nhìn nhau một giây, sau đó hắn lặng lẽ quay mặt đi.
Diệp Căng hiếm khi cảm thấy áy náy, sao có thể chọc ghẹo Hướng tiên sinh bé nhỏ như vậy chứ?
Quá xấu xa, thật là không tốt.
Hắn vẫn là "nhà tài trợ" của anh mà.
Vì thế, anh tốt bụng mà bỏ qua chủ đề vừa rồi, "Thái nấm hương thế nào?"
Hướng Tần vội xua tay, "Để tôi làm, không khéo lại cắt trúng tay."
Diệp Căng cũng không dành, chỉ buồn cười đáp: "Tôi đâu phải là trẻ con."
Sao có thế chạm bừa vào dao lại đứt tay.
Hướng Tần thấp giọng nói: "Mùa đông lạnh, dễ làm tay cứng đờ, không để ý lại phải trúng tay."
Cảm giác áy náy vừa nãy nháy mắt biến mất, anh mỉm cười nói: "Tay tôi không cứng đâu, có thể vẽ anh đấy."
Hướng Tần sững sờ.
Diệp Căng bẻ cái thảo ra, "Vẽ cho anh một bức chân dung, muốn xem không?"
Hướng Tần nghe xong lại ngơ ngác.
Hắn còn muốn giả vờ không quan tâm, nhưng vẫn không nhịn được làm theo trái tim mình, "Muốn xem."
"Chưa vẽ quần áo cho anh, vẫn muốn xem sao?" Diệp Căng mở vòi nước, ngâm lá cải thảo vừa lặt, sau đó nhìn Hướng Tần cười.
Máu chảy trong người Hướng Tần như đang chảy ngược lại, tê dại từ đầu đến chân..... Không vẽ quần áo là có ý gì?
Là vẽ hắn khỏa, khỏa thân? Nhưng Diệp Căng chưa từng nhìn cơ thể hắn bao giờ... Vậy vẽ thế nào, dựa trên trí tưởng tượng sao?
Là tranh vẽ toàn thân... Hay chỉ nửa người, hay là một tư thế khác...
Hướng Tần mở to mắt, không nói nên lời.
Diệp Căng cảm thấy đã hài lòng, giải thích: "Vì chỉ vẽ từ cổ trở lên nên không cần vẽ quần áo."
"..."
Hướng Tần thầm "À" trong lòng.
Diệp Căng nhịn cười, "Chẳng qua không mang theo, lần sau sẽ cho anh xem."
"Cậu có thể..." Hướng Tần không nhịn nổi nữa, nếu người nào đó vẫn còn ở bên cạnh hắn như thế này, e là cơm tối không thể nấu nữa, "Ra ngoài phòng khách nghỉ ngơi một lúc không?"
Diệp Căng hiểu rõ còn cố hỏi: "Chê tôi cản trở à?"
Hướng Tần: "Không phải..."
"Gọi tên của tôi đi." Diệp Căng rửa tay sạch sẽ, "Gọi một lần, tôi sẽ nghe theo anh."
"..." Hướng Tần ấp ủ cái tên đó hai giây, nhẹ giọng nói: "Diệp Căng."
"..."
Không thể phủ nhận, trong thoáng chốc, trái tim anh vừa đập nhanh hơn bình thường.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!