Chương 73: Ngôi nhà mới

Đau thì rút ra.

Diệp Căng rất muốn nói vậy, nhưng bị Hướng Tần ôm chặt như một chú chó bự, anh lại mềm lòng.

"Đúng là yếu đuối."

Diệp Căng nâng cằm Hướng Tần lên, ngẩng đầu hôn môi hắn, một lúc sau bất lực nói: "Anh thử động chút đi... Đừng cứ mắc kẹt ở đó, em khó chịu."

Hướng Tần nghe lời vô cùng.

Diệp Căng từ từ nheo mắt lại, những ngón tay thon dài trắng trẻo bị Hướng Tần nắm chặt, chiếc nhẫn bạc khảm vàng cọ vào kẽ tay hai người, vừa thỏa mãn vừa ấm áp.

Tất nhiên, cũng có lúc hắn mất kiểm soát.

Tay Hướng Tần to, lòng bàn tay lại hơi thô ráp, khi cọ xát với da anh thì mang đến một cảm giác rất khác biệt...

Ngày hôm sau, Diệp Căng không thể dậy ăn sáng được.

Hướng Tần lo lắng hỏi: "Em đau lắm không?"

Diệp Căng rất muốn đáp một câu "Anh thử xem."

Nhưng thực ra tối qua không thể trách Hướng Tần được, rõ ràng là anh dung túng cơ mà.

Hướng Tần vốn chỉ muốn một lần là kết thúc, không nỡ để Diệp Căng đau, nhưng "cây xấu hổ" bé lại không chịu, Diệp Căng thấy vẫn ổn, nên dỗ hắn thêm một lần nữa.

Kết quả là giờ đây thắt lưng đau nhức, chân tay mỏi rã rời, cảm giác khó mà nói thành lời.

Bữa sáng ăn rất thanh đạm, Hướng Tần bưng thẳng lên giường, chỉ thiếu nước đút tận miệng.

Ăn xong, bắt đầu một ngày nghỉ ngơi dưỡng sức.

Diệp Căng ngầm gợi ý: "Em giờ có hơi khó chịu."

Hướng Tần áy náy vô cùng: "Xin lỗi... Để tôi xoa cho em."

"Không cần xoa." Diệp Căng thấy hắn không hiểu, liền nói thẳng: "Em khó chịu, chẳng phải vì anh Tần sao?"

"Ừm—"

Diệp Căng: "Vậy gọi một tiếng anh, cũng đâu quá đáng, đúng chứ?"

Hướng Tần mặt đỏ bừng, im lặng một lúc mới nhỏ giọng: "Anh..."

Diệp Căng mỉm cười nhìn hắn, "Lớn tiếng chút, gọi nhỏ vậy thì cho ai nghe?"

Hướng Tần nhắm mắt lại, như đi chịu chết, "Anh—"

Diệp Căng nhịn cười, kéo cổ Hướng Tần lại: "Nào, để anh thưởng cưng một nụ hôn."

Vành tai Hướng Tần nóng rực, nhưng vẫn ngoan ngoãn để anh hôn một cái.

Hôm nay thì chẳng thể làm gì được rồi.

Diệp Căng nói "khó chịu" vốn là cách nói uyển chuyển, thực tế là gần như cử động là đau, căn bản chẳng muốn xuống giường.

Cuối cùng vẫn theo lòng mình, xoay người lại, dụ Hướng Tần: "Đưa chân cho anh gối, giúp anh xoa bóp nào."

Diệp Căng xưng "anh" như thể nghiện luôn rồi, không hề chán mà còn thích thú trêu Hướng Tần.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!