Chương 72: Biểu hiện

Đôi mắt Hướng Tần sáng rực, rất thuần khiết, giống hệt như nửa năm trước, khiến Diệp Căng nghĩ đến lần gặp đầu tiên, gợi tình mà không tự biết.

Hắn ngẩng đầu nhìn Diệp Căng, nghiêm túc nói ra lời thoại đã lẩm nhẩm trong lòng rất lâu: "Tôi có thể không đủ lãng mạn, cũng không đủ xuất sắc... Nhưng tôi sẽ cố gắng, sẽ nghiêm túc học cách trở thành một người bạn đời thật tốt."

Khá là lãng mạn rồi.

Dù đã sớm có dự cảm, nhưng khi Hướng Tần thật sự lấy ra chiếc nhẫn, tim Diệp Căng vẫn hẫng đi một nhịp.

Anh vốn nghĩ, tên nhát gan này còn phải do dự dây dưa thêm một thời gian nữa, màn này hôm nay thật sự nằm ngoài dự liệu.

"Đồng ý đi chứ!" Bên cạnh có cô gái nhỏ giọng đầy kích động.

Hướng Tần tiếp tục nói: "Trước đây tôi luôn nghĩ em xứng đáng có người tốt hơn, nhưng dần dần, chỉ cần nghĩ đến tương lai bên cạnh em sẽ có người khác, tôi sẽ thấy khó chịu, thấy sợ hãi..."

Vì thế, hắn muốn can đảm một lần.

"Cho nên tôi muốn cố gắng hết mình, sẽ nỗ lực trở nên tốt hơn... Căng Căng à, em có bằng lòng cho tôi cơ hội cùng em đi hết quãng đời còn lại không?"

Không biết đã tập dượt bao nhiêu lần, mới có thể khiến một Hướng Tần bình thường chỉ cần nói một câu "nhớ em" cũng lắp bắp, nay lại có thể trôi chảy nói ra từng lời này.

Diệp Căng mỉm cười, khẽ thở ra một hơi thật dài: "Em bằng lòng... Đương nhiên là bằng lòng."

Câu trả lời vốn chẳng cần phải suy nghĩ nhiều.

Người mà anh từng tưởng phải kéo giữ thật lâu mới ở lại, hóa ra đã vì yêu thích mà dũng cảm bước một bước thật lớn, đi đến bên cạnh anh.

Hướng Tần chưa bao giờ vui đến vậy.

Bàn tay cầm nhẫn của hắn có chút run rẩy, nhưng vẫn kiên định đeo vào ngón giữa của Diệp Căng.

Ngón tay Diệp Căng thon dài, kết hợp với chiếc nhẫn đơn giản mà tinh tế, quả thật vô cùng hợp.

"Còn chưa đứng dậy sao?" Diệp Căng bất đắc dĩ, xoay tay nắm lấy tay Hướng Tần, "Đầu gối có đau không?"

"Không đau đâu."

Hướng Tần mượn lực đứng lên, trong mắt là sự hưng phấn không thể che giấu, khoảnh khắc này giống hệt một chàng trai vừa đạt được phần thưởng lớn nhất đời mình.

Đẹp đẽ vô cùng.

Hắn ôm chặt lấy Diệp Căng, bên tai là tiếng reo hò náo động của đám đông: "Xong rồi á?? Hôn một cái đi!!"

"Ê yo ôm cái gì, mau hôn đi!!"

Hướng Tần vành tai đỏ bừng như sắp cháy, cả khuôn mặt vùi vào cổ Diệp Căng.

Diệp Căng cố nhịn cười đến vai cũng run lên, đúng là làm khó cây xấu hổ họ Hướng nhạy cảm này rồi, phải chọn cách này và nơi này để cầu hôn.

"Anh Tần giỏi lắm." Diệp Căng kéo giãn khoảng cách giữa hai người, chủ động hôn lên khóe môi Hướng Tần, dừng lại ba giây.

Biết cây xấu hổ họ Hướng ngại ngùng, anh cũng không hôn sâu.

Đám đông xem náo nhiệt còn kích động hơn cả hai nhân vật chính, "Á á á á á á! Yêu đương cái gì chứ! Yêu đương của người khác mới là ngọt nhất!"

Ông chủ trò chơi ném vòng tươi cười bước lại, "Chúc mừng hai vị nhé."

"Cảm ơn." Diệp Căng cười, chỉ vào những món quà trúng thưởng trước đó hỏi Hướng Tần: "Đây là cái gì vậy?"

"Đây là một bức thư." Hướng Tần mặt lại đỏ lên, lần lượt giải thích cho Diệp Căng, "Hồi cấp ba bức thư đó em chưa từng nhìn thấy... Tôi muốn bù một bức để em xem."

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!