Chương 71: Nhẫn

"Đang làm gì thế?"

Hướng Tần giật nảy mình, nghiêng đầu nhìn về phía Diệp Căng, lúng túng giải thích: "Không, không làm gì cả..."

Diệp Căng cũng không truy hỏi, chỉ đi rót một cốc nước.

Hướng Tần rõ ràng thở phào một hơi.

Bữa tối cũng chỉ là món ăn gia đình bình thường, do người giúp việc nhà Chung Bất Vân nấu, hương vị cũng khá ngon.

"Xuống dưới dạo một vòng không?" Chung Bất Vân nhìn đồng hồ, "Hôm nay là Tết Đoan Ngọ, chắc hẳn ở phố cổ gần đây có hoạt động."

Diệp Căng hơi ngẩn ra, quên mất hôm nay là ngày lễ.

Tết Đoan Ngọ vốn cũng là ngày đoàn viên, nhưng anh lại không có cái phúc đó, vài ngày nữa thôi chính là ngày giỗ của ba mẹ rồi.

"Được thôi."

Trước khi ra cửa, Hướng Tần dường như từ trong túi móc ra thứ gì đó đưa cho Chung Bất Vân.

Diệp Căng coi như không nhìn thấy, mọi người cùng nhau đi tới thang máy.

Phố cổ cách nhà Chung Bất Vân không xa, đi qua hai con phố là đến, hôm nay ở đây quả thật náo nhiệt, người qua lại tấp nập.

Không biết từ lúc nào, Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy đã lạc mất họ.

Người lớn thế này thì cũng không sợ lạc, Diệp Căng bèn nắm tay Hướng Tần, thong dong dạo bước trong đám đông.

Hình như anh và Hướng Tần thật sự rất hiếm khi có những lúc thế này, cùng nhau đi dạo trong đám người, tận hưởng sự thân mật chỉ thuộc về hai người.

Họ đều rất bận, ngay cả khi được nghỉ ngơi, đa phần thời gian cũng chọn ở lì trong nhà, số lần hẹn hò ít ỏi đến đáng thương.

"Người nhiều quá."

Lòng bàn tay Hướng Tần toàn mồ hôi: "Muốn uống gì không?"

Diệp Căng nghĩ nghĩ, cười nói: "Muốn uống "bạn trai", 100% đường."

Hướng Tần mặt lập tức đỏ bừng, "Căng Căng..."

"Nghĩ gì thế?" Diệp Căng chỉ vào quán trà sữa chuỗi ở phía chếch trước mặt, "Có một loại trà sữa tên là "bạn trai" bên kia kìa."

Hướng Tần xấu hổ đi xếp hàng.

Diệp Căng đứng cách đó không xa chờ hắn, vừa cười vừa giả vờ vô ý quan sát xung quanh, chỉ thấy toàn người lạ qua lại, dường như cũng chẳng có bố trí gì đặc biệt..... Chẳng lẽ là mình nghĩ nhiều quá?

Chẳng lẽ trong quán trà sữa có gì đặc biệt sao?

Diệp Căng dựa vào lan can bên bờ sông, từ xa nhìn gương mặt nghiêm nghị của Hướng Tần, lúc không cười trông cũng khá dọa người.

Ai có thể ngờ, bên trong vẻ ngoài đấy, Hướng Tần lại ngây thơ, đáng yêu như vậy.

Chẳng bao lâu sau, Hướng Tần quay lại với một cốc trà sữa, nhưng lại không phải loại gọi là "bạn trai".

Mặt Hướng Tần đỏ bừng, "Ông chủ nói, quán họ không có món trà sữa tên bạn trai..."

Diệp Căng tâm trạng rất tốt, nhận lấy trà sữa, "Vậy sao? Có lẽ họ đã ngừng bán rồi."

Hướng Tần làm sao còn đoán không ra Diệp Căng đang trêu mình, thế nhưng lại cam tâm tình nguyện chẳng nảy sinh chút giận dỗi nào, thậm chí còn cảm thấy trong lòng ngọt lịm.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!