Chương 70: Mua nhà

Hướng Tần thật sự quá nhớ Diệp Căng.

Cho nên dù cảm thấy rất không hợp lễ, rất xấu hổ, hắn vẫn khẽ gật đầu.

Diệp Căng cảm giác bản thân sắp bị sự buông thả của Hướng Tần làm hư mất rồi.

Bạn trai dễ bắt nạt thế này thì làm sao đây... Tất nhiên là phải giấu kỹ, rồi ở riêng tha hồ thích làm gì làm nấy.

Ăn cơm xong, Diệp Căng về ký túc lấy ít đồ rồi rời đi.

Quay lại căn hộ đã lâu không ở, hay nói đúng hơn là ngôi nhà đã lâu không về, tâm trạng cực kỳ thoải mái.

Vừa vào cửa, Diệp Căng đã vòng tay ôm cổ Hướng Tần hôn hắn.

Mười ngày không kề cận ngày đêm, Hướng Tần như bỗng trở nên xa lạ, ngay cả động tác ôm eo cũng vô cùng cẩn trọng.

"Vào phòng."

Hướng Tần mặt đỏ bừng, phá hỏng bầu không khí mà nói: "Bát còn chưa rửa..."

"...." Diệp Căng mệt lòng, "Vậy anh đi với bát của anh đi."

Hướng Tần quả thật đi rửa, vì nghĩ bát không rửa ngay sẽ sinh vi khuẩn.

Thế sao nấu ăn xong không rửa ngay? Vì sợ để lâu cơm canh nguội đi, mang đến trường sẽ không ngon.

Bày trí trong nhà không thay đổi mấy, chỉ là trên bàn trà nhiều thêm một bình hoa, bên trong cắm một bó hồng trắng.

"Sao lại nghĩ tới mua hoa?"

"Muốn tặng cho em..." Hướng Tần hơi căng thẳng, "Nhưng đem đến trường thì quá phô trương."

Hồng trắng vốn được mua từ thứ sáu tuần trước.

Hắn tưởng cuối tuần Diệp Căng sẽ về ở, không ngờ anh vẫn ở lại trường.

Thế là hoa mua uổng, hắn lại không đoán được khi nào Diệp Căng sẽ hết giận, chỉ đành hai ba ngày thay một bó hồng, hy vọng một ngày nào đó Diệp Căng về nhìn thấy, sẽ vui vẻ hơn.

Thực ra, có lẽ chỉ mình hắn nghĩ Diệp Căng đang giận.

Diệp Căng cùng Hướng Tần rửa bát xong, vẫn luôn mỉm cười đầy ẩn ý nhìn cậu, "Đồ để ở đâu?"

Hướng Tần tai run lên, "Trong tủ phòng ngủ."

Diệp Căng vòng tay qua eo hắn, ngẩng đầu hôn một cái: "Rửa tay xong lại đây."

Hướng Tần căng thẳng đến mức sắp nổ tung.

Vào phòng cũng thận trọng, còn thò đầu nhìn xem Diệp Căng đang làm gì.

Trùng hợp thay, Diệp Căng đã ngồi ở cuối giường, đôi chân dài duỗi thẳng chống đất, trên tay đùa nghịch chiếc vòng da lớn, ánh mắt nhìn hắn thoáng cười.

"Tôi... Tôi đi tắm trước."

Hướng Tần vụt một cái chui vào phòng tắm, ngay cả đồ ngủ cũng không mang.

Hắn vốn tưởng quay video đã đủ khó xử, ai ngờ trước mặt Diệp Căng mà đeo thứ đó, càng xấu hổ hơn.

Nước trong phòng tắm rào rào chảy, Diệp Căng kiên nhẫn chờ đợi, chờ cây xấu hổ mở lá, mặc cho anh trêu chọc.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!