Điểm đặc biệt ở Nam Sơn này là mỗi cửa hàng đều là độc nhất, thế nên tất cả các cửa hàng mở cửa buôn bán đều đặt tên có chữ Nam Sơn.
Chỉ có một siêu thị, một quán bar, ngay cả cửa hàng kim chỉ, cửa tiệm bán trái cây nhỏ đều cũng chỉ có một.
Ngày mưa thật sự không tốt, khi họ xuống xe trước siêu thị Đại Nam Sơn, bên cạnh có một chiếc xe màu trắng chạy ngang làm nước bẩn văng tung tóe.
Phản ứng đầu tiên của Hướng Tần là ôm lấy Diệp Căng, chắn trước người anh, bảo vệ kỹ càng người trong ngực, không để giọt nước bẩn nào bám vào Diệp Căng.
Khoảng cách của hai người rất gần.
Thậm chí Diệp Căng còn cảm nhận được hô hấp dồn dập của Hướng Tần.
Anh cau mày, chiếc xe màu trắng đã chạy xa, không thể hiện chút áy náy muốn xin lỗi nào.
Anh kéo Hướng Tần xoay người, "Cũng may là không dính nhiều lắm."
Trong xe có khăn giấy, Diệp Căng cúi người lấy bảy tám miếng, đưa ra sau để Hướng Tần lau người.
"Không..." Hơi thở của Hướng Tần như run lên.
Nếu không phải mùa đông mặc quần áo dày, Diệp Căng có lẽ đã cảm nhận được cơ bắp căng thẳng quá mức của hắn.
"Đừng nhúc nhích." Diệp Căng ngồi xổm xuống, lau chân cho hắn, "Ai nhờ anh chắn chứ?"
Đột nhiên bị mắng, nhưng Hướng Tần chẳng chút buồn bực nào, vội vàng giải thích: "Quần áo của cậu nhạt màu, bẩn thì khó giặt lắm."
Diệp Căng đứng dậy, cầm ô đi vứt giấy vào thùng rác.
"Anh..."
Anh muốn hỏi rốt cuộc Hướng Tần muốn làm gì, lại đổi xử với anh như vậy, tại sao lại cẩn thận bảo vệ đến mức này.
Cho dù ba anh, có lẽ cũng không đột nhiên chạy qua chắn nước cho anh, rốt cuộc cũng chẳng phải chuyện gì lớn, về giặt sạch là được.
Nhưng mỗi lần nhìn vào đôi mắt của Hướng Tần, anh đều không nói nên lời.
"Cảm ơn anh." Anh đến cạnh Hướng Tần, "Nhưng lần sau đừng làm vậy nữa, anh chỉ nên làm với người quan trọng."
Hướng Tần không phản đối, cũng không lên tiếng.
Diệp Căng dùng giọng điệu trêu chọc nói: "Tuy anh nói sẽ không tìm đối tượng, nhưng nếu như gặp được người mình thích thì sao. Nhất định phải vì người đó làm nhiều việc đặc biệt, nếu người nọ biết anh đối với ai cũng tốt như vậy, chắc sẽ buồn lắm."
Hướng Tần cầm ô đi bên cạnh Diệp Căng, nước mưa chảy xuống, rơi bên chân hai người làm ống quần hơi ướt.
Nếu có thể, hắn còn muốn cõng Diệp Căng đi qua con đường đầy nước này.
Nhưng như vậy quá đột ngột.
Hắn tự cho rằng, âm thanh của mình nhỏ đến mức không ai nghe thấy, "Không phải với ai cũng tốt."
Trước đến nay, chưa từng đối xử với tất cả như nhau.
Chỉ có Diệp Căng, hiện tại hay tương lai đều như thế.
Bước vào siêu thị, hai người gửi đồ cá nhân vào tủ riêng.
"Tối nay anh làm gì?"
Hướng Tần kéo một chiếc xe đẩy qua, nghiêm túc hỏi: "Cậu muốn ăn gì?"
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!