Nghỉ năm mới được ba ngày, nhưng không nhiều người về nhà lắm.
Một vì thời tiết quá lạnh, hai là cách kỳ nghỉ đông không xa.
Trong phòng ký túc chỉ có Diệp Căng và Liễu Án là người bản địa, Dư Thuần và Bao Ứng Nguyên là từ nơi khác đến.
Bao Ứng Nguyên rất mong chờ kỳ nghỉ đông, phải về ở cùng bạn gái.
Dư Thuần thường nhớ cha mẹ, cậu không biết việc trong nhà Diệp Căng, gần đây hay nhắc người nhà mãi, hầu như mỗi buổi tối đều gọi điện về nhà.
Hôm nay mẹ cậu hỏi cậu muốn ăn gì, ngày mai bà ngoại nói đã dọn dẹp phòng ốc của cậu sạch sẽ, phơi chăn đệm thơm tho, còn chuẩn bị sẵn lạp xưởng cậu thích nhất, chỉ chờ ngày cậu về nhà.
Mỗi lần video call, cha cậu ngồi bên cạnh, tuy không nói gì nhưng vẫn luôn lắng nghe, chờ đến khi sắp cúp máy mới nhắc nhở con trai ở bên ngoài chú ý an toàn.
Tuy cách thể hiện khác nhau, nhưng sự quan tâm và yêu thương đó đều giống nhau.
Mỗi lúc như vậy, Diệp Căng sẽ ngồi trước máy tính bàn, trong tai nghe phát lên tiếng nhạc nhẹ nhàng, bên ngoài là tình cảm gia đình hạnh phúc viên mãn của bạn cùng phòng.
Ba mẹ anh gặp tai nạn giao thông vào kỳ nghỉ hè, đến tháng chín khai giảng anh đã điều chỉnh cảm xúc ổn định, chỉ Liễu Án có hoàn cảnh tương tự như anh mới biết những chuyện này.
Nhưng Liễu Án không tốt hơn Diệp Căng chút nào, ít nhất Diệp Căng còn nếm trải được cảm giác gia đình, mà cậu ta từ khi có ký ức đến bây giờ chưa bao giờ trải qua.
Một câu chuyện xưa cũ lại quen thuộc, ba mẹ cậu ta ly hôn, hai bên đều tái hôn nên xem cậu ta như trói buộc.
Liễu Án được ba nuôi dưỡng, nhưng mẹ kế không thích cậu, sợ cậu ta giành kế thừa tài sản với con bà ta, vì vậy còn làm khó dễ cậu đủ đường, thân là con ruột mà còn sống uất ức hơn cả đứa con ngoài giá thú.
Phía mẹ cũng không cần nói tới, do ba Liễu Án phản bội trước, con trai vốn dĩ không hay ở cạnh bà nay càng xa cách, tình cảm chẳng có nhiều, bảo mẫu trong nhà còn thân thiết với cậu ta hơn mẹ ruột.
Cho nên Liễu Án ghét nhất là nghỉ lễ, nhất là khoảng thời gian đầu năm này.
Bây giờ, có lẽ thêm một Diệp Căng nữa.
"Năm nay, anh..." Liễu Án tựa vào thanh chắn giường, giơ ngón giữa với đôi tình nhân dính nhau như sam bên dưới, "Năm nay anh có ăn Tết bên nhà ngoại không?"
Diệp Căng lời ít ý nhiều, đáp: "Không đi."
Lần trước Liễu Án nghe được cuộc điện thoại của anh và bà ngoại, có lẽ vì con gái chết nên khơi dậy được lòng mến cháu của ông bà, nên liên tục gọi điện đến.
Còn muốn chuyển tiền cho anh, hay mua cho anh một căn hộ ở đây.
Đối với những người không thiếu tiền thế này, dùng tiền bạc để bù đắp là việc nhàn hạ nhất, còn tình cảm gì đó vốn là chuyện quý hiếm.
Giống như Liễu Án, xét về vật chất cậu ta chưa từng thiếu thốn gì, nhưng ba mẹ chưa từng hỏi một câu "con thích ăn gì".
"Nếu là em, em chắc chắn sẽ nhận. Nhiều ít gì cũng nhận, mua càng nhiều nhà thì càng yên tâm thoải mái." Liễu Án cười nhạo, "Chỉ có tiền mới đáng tin nhất, có tiền mới có thể sống tùy ý."
"Không muốn có liên quan gì đến bọn họ nữa." Diệp Căng mở một cuốn phác thảo, một công đôi việc, vừa nói chuyện bàn tay vừa di chuyển họa thành từng đường cong.
"Tính cả mẹ tôi, bọn họ còn năm người con, cháu chắt càng nhiều hơn nhưng ba người con ruột đã cắt đứt liên lạc với họ, con cháu khác cũng ít khi về thăm nhà ông bà, cậu đoán xem tại sao?"
"... Khó hòa hợp chung sống?"
"Gia tộc càng lâu đời thì càng cổ hủ, càng dơ bẩn."
Không giống nhà nội là nhà giàu mới nổi của Diệp Căng, nhà ngoại mới thật sự là trâm anh thế phiệt.
Anh hiểu rõ, hoặc là vĩnh viễn không dính líu nữa, hoặc là mãi mãi không thể thoát ra.
Anh không thể về cái nơi mà mẹ anh thật vất vả mới thoát khỏi, cũng không thể vương vấn mãi chẳng dứt được*.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!