Những ngày yêu đương lúc nào cũng vui vẻ, điều duy nhất không được suôn sẻ chính là vụ án tai nạn xe của ba mẹ.
Tình hình cụ thể Diệp Căng không rõ, trong thời gian này anh có vài lần gọi điện cho Đàm Kính, ông nói tiến triển rất lớn, nhưng thiếu chứng cứ then chốt, Đàm Kính cũng không mạo muội tiết lộ nghi phạm là ai, sợ Diệp Căng xúc động mà làm chuyện dại dột.
Nhưng sau lời nhắc nhở của Dương Tử Đại hôm mùng một Tết, trong lòng Diệp Căng thực ra đã có suy đoán, chỉ là đang chờ một kết quả xác nhận.
Mãi đến chiều ngày 21...
Kể từ lần sơ hở chuyện tranh cát đã qua 11 ngày, khi đó cũng do bị k*ch th*ch mà Hướng Tần thừa nhận mình cũng biết vẽ tranh cát, mấy ngày liền thấp thỏm bất an, nhưng Diệp Căng vẫn chưa hề nhắc lại, lúc này hắn mới thở phào.
Ngày mai Diệp Căng phải nhập học, hôm nay anh sẽ kết thúc sớm việc dạy học cho Phương Nan Thủy.
Dương Chi có chút ngạc nhiên nhìn Hướng Tần hối hả, "Đi sớm vậy sao?"
Chung Bất Vân trêu: "Ngày mai bạn trai nhập học rồi, tối nay chẳng phải nên ân ái một chút sao."
Mặt Hướng Tần đỏ lên: "Đừng nói bậy, tôi đi trước đây."
Xe vừa dừng ven đường, dạo này thời tiết không tốt, từ hôm kia đã mưa đến giờ vẫn chưa dứt.
Vừa lên xe, điện thoại vang một tiếng, là tin nhắn Diệp Căng gửi đến.
[Tối ăn gì?]
[Chung Bất Vân giới thiệu một nhà hàng Pháp, tôi đã đặt bàn rồi.]
Lúc này Diệp Căng đang nhìn Phương Nan Thủy làm đề, anh cười khẽ. Thời gian vừa qua luôn bận rộn, chợt nhận ra ngày mai đã khai giảng.
Nhưng anh và Hướng Tần ở bên nhau đã lâu, lại chưa từng hẹn hò đàng hoàng, chưa từng có một bữa hẹn ăn riêng chỉ hai người.
Hướng Tần thấp thỏm chờ một lúc, cũng không biết Diệp Căng có thích đồ ăn Pháp hay không.
Diệp Căng gửi đến một đoạn tin nhắn thoại, mang theo ý cười rạng rỡ,
"Anh Tần sao lại ngoan thế? Em hỏi cái là nói luôn, chẳng còn chút bất ngờ nào cả."
Hướng Tần tưởng thật, do dự trả lời: "Vậy... Đổi chỗ khác nhé?"
Diệp Căng trực tiếp gọi điện thoại thoại đến: "Không cần, em đùa thôi, ăn gì cũng được, chỉ cần là ăn cùng anh."
Mặt lẫn tai của Hướng Tần lập tức đỏ bừng.
Vì đang lái xe, Hướng Tần đeo tai nghe, nên giọng của Diệp Căng giống như vang ngay bên tai hắn, vừa ngứa vừa tê.
Hắn ngoan ngoãn đáp: "Vậy để tôi đến đón em, sắp đến rồi."
Diệp Căng khẽ ừ một tiếng: "Bên này em cũng sắp xong, chờ anh."
Từ cửa hàng lái xe đến nhà Chung Bất Vân chỉ mất khoảng hai mươi phút, nhưng hôm nay hơi kẹt xe.
Mưa tí tách rơi lộp bộp trên cửa kính xe, cần gạt nước chưa từng dừng lại.
Trời âm u, mây đen đè thấp, nhìn thôi cũng mang cảm giác ngột ngạt.
Tâm trạng Hướng Tần thoáng dao động vài phần.
Hắn không nhớ rõ kiếp trước vào thời điểm này đã xảy ra chuyện gì, chẳng qua là muốn tiếp cận Diệp Căng, nhưng lại luôn bị lạnh nhạt.
Hoàn toàn khác với hiện tại, tựa như hai thế giới.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!