Thảo luận xong vấn đề xưng hô, trong căn hộ nhỏ bỗng chốc yên tĩnh hẳn.
Kỳ thật, họ cũng không có gì để nói. Hai người chỉ mới biết nhau hai ngày, ngoài chuyện hợp đồng ra cũng không có đề tài gì để nói.
Đôi tai đã như bình thường, Hướng Tần nhìn đồng hồ, "Cậu muốn về hay không?"
Ký túc xá của Diệp Căng đóng cửa lúc 10 giờ rưỡi, bây giờ đã gần 10 giờ.
Không ngoài suy đoán của Hướng Tần, anh đứng dậy đi đến huyền quan, lấy áo khoác từ giá treo vắt trên tay.
Khi cúi người, vòng eo nhỏ lộ ra từ gấu áo.
Hướng Tần khẽ chớp mắt... Một giây sau lại chớp thêm một lần.
Hắn xoay mạnh người đi, chợt gây ra một tiếng động lớn.
Diệp Căng ngước mắt nhìn lên, Hướng Tần trước mặt anh đột nhiên xoay người làm ngã giá treo áo bên cạnh.
Hướng Tần thốt lên: "A..."
"Sao thế? Có bị thương ở đâu không?"
Diệp Căng tiến tới đỡ Hướng Tần, kéo cánh tay hắn qua xem xét cẩn thận, không ngờ Hướng Tần rụt tay lại như bị bỏng, lùi về sau vài bước.
"..."
Hướng Tần chợt bừng tỉnh nhìn vẻ mặt khó hiểu của Diệp Căng, hắn lo lắng tiến lên bài bước, "Xin lỗi, tôi chỉ vô thức..."
"Không có gì." Diệp Căng chỉ vào chân hắn, hỏi: "Chân anh không sao chứ?"
"Không sao, không đau."
"Không có việc gì thì tốt, vậy tôi đi trước." Diệp Căng mở cửa, trong chốc lát gió lạnh lũ lượt kéo đến.
Hướng Tần bước lên ngăn anh lại, "Cậu giận sao?"
Diệp Căng phủ nhận, "Không giận."
Hiển nhiên Hướng Tần không tin, nhưng dù sao cũng không tiện hỏi thêm nữa, dù sao hắn cũng là nguyên nhân.
"Vậy cậu... Trước tiên mặc áo khoác vào trước, bên ngoài lạnh lắm."
Diệp Căng bất đắc dĩ, đành phải mặc áo khoác trước mặt hắn.
Lúc này, khoảng cách giữa hai người rất gần, gần đến mức Diệp Căng ngửi được mùi gỗ đàn hương thoang thoảng trên cơ thể Hướng Tần.
Hướng Tần cố kìm nén không nhìn Diệp Căng, chờ anh đã mặc áo khoác và mới mở cửa ra, hắn đi trước sau đó vẫn mở cửa đứng chờ anh ra ngoài.
Nhưng Diệp Căng vẫn đứng tại chỗ, bên trong căn hộ nhìn hắn.
Hướng Tần: "... Có gì sao?"
Diệp Căng hỏi: "Anh cũng muốn ra ngoài?"
"Tôi đưa cậu về trường... Muộn quá rồi, rất nguy hiểm." Hướng Tần thấp giọng trả lời, dường như đang sợ Diệp Căng sẽ từ chối.
Diệp Căng thở dài, anh cũng không phải con gái, trên đường còn sợ gặp côn đồ sao.
Ân cần như Hướng Tần, hoặc là cố ý theo đuổi hoặc là bạn trai, không thì là ba của anh, lo liệu mọi việc chu đáo như vậy.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!