Chương 48: Tranh cát

Trước đây, Diệp Căng có lẽ nằm mơ cũng không nghĩ tới, có một ngày chính mình sẽ phải dụ dỗ người khác làm những chuyện 'người lớn' thế này.

Nhưng Hướng Tần thật sự quá ngoan.

Nếu anh không chủ động một chút, e rằng Hướng Tần có thể duy trì mối tình kiểu Plato cả đời cùng anh.

"Tại sao phải nhịn chứ?" Anh hôn lên vành tai Hướng Tần, "Chúng ta chẳng phải đang trong một mối quan hệ yêu đương bình thường sao?"

Yết hầu Hướng Tần khẽ chuyển động lên xuống, hắn có chút căng thẳng mà đỡ lấy eo của Diệp Căng, nhưng lực lại hơi đẩy ra ngoài.

Từ tận sâu trong đáy lòng, có lẽ hắn vẫn giấu một chút tự ti, cho rằng bản thân không xứng với Diệp Căng.

Vì lẽ đó, mà hắn theo bản năng không muốn làm vấy bẩn Diệp Căng, cho dù sau này có chia tay, Diệp Căng vẫn phải lành lặn, nguyên vẹn.

Tư tưởng của hắn vẫn rất bảo thủ.

"Bởi vì quá nhanh rồi." Hướng Tần mím môi, "Căng Căng... Mới có nửa tháng thôi."

Diệp Căng bật cười: "Chỉ dùng tay thôi, có bắt anh thật sự 'thực chiến' đâu."

Hướng Tần mặt đỏ lên, nghiêm túc nói: "Cũng không được."

Diệp Căng: "Em nói được là được."

Hướng Tần: "..."

Diệp Căng đứng lâu thấy mệt, hoàn toàn tựa lên người Hướng Tần, "Nhanh hay không đâu phải tính bằng ngày tháng, mà là tính bằng tình cảm. Em thích anh, anh cũng thích em, hai bên tự nguyện, chỉ là giải tỏa thôi, sao lại không được?"

"..." 'Cây xấu hổ' họ Hướng suýt nữa thì nổ tung, 'cây xấu hổ' bé cũng thế.

Hắn chưa từng đối diện với kiểu thảo luận trắng trợn như vậy, hoàn toàn không biết ứng phó thế nào.

Diệp Căng đột nhiên nói: "Bế em ra ngoài đi."

Hướng Tần lập tức thở phào nhẹ nhõm, tưởng chuyện này tạm gác lại, thế nên ngay cả việc ôm tr*n tr** kiểu thân mật này, hắn cũng có thể chấp nhận.

Đứng trên thảm cạnh giường, Diệp Căng nhờ vả: "Lấy áo choàng tắm cho em."

Hướng Tần ánh mắt nghiêm chỉnh, không dám nhìn loạn, từ phòng tắm lấy ra một chiếc áo choàng rộng.

Vốn dĩ Diệp Căng không có áo choàng, cái này là của Hướng Tần, khoác lên thì sẽ rộng.

Đầu óc mơ hồ vì nóng của Hướng Tần hoàn toàn không nghĩ tới, tại sao Diệp Căng không muốn mặc đồ ngủ mà lại đòi áo choàng.

Quả nhiên, Diệp Căng vừa mặc xong áo ngủ đã đè Hướng Tần xuống, "Nếu anh Tần thấy ngại thì nhắm mắt lại, coi như đang nằm mơ cũng được."

Hướng Tần sững lại, theo bản năng muốn ngồi dậy, nhưng bị Diệp Căng đè vai xuống, còn dịu giọng gọi một câu 'anh Tần ngoan'.

"Nếu nhịn đến hỏng thì sao?" Diệp Căng cách lớp vải khẽ nắm, cúi đầu cười khẽ: "Em sẽ đau lòng đó... Mà mối tình đầu cũng sẽ đau lòng nữa."

Trong phòng rõ ràng máy lạnh còn chưa kịp bật, vậy mà Hướng Tần đã nóng đến mức toát mồ hôi...

Hôm nay trời cũng khá đẹp, vừa mở mắt, Diệp Căng cũng nhìn thấy ánh sáng ấm áp rơi trên người Hướng Tần.

Xem ra tối qua Hướng Tần thật sự thẹn quá mức, ngay cả rèm cửa cũng quên kéo.

Hôm qua uống không nhiều, anh không hề mất trí nhớ, ngược lại, chuyện tối qua vẫn nhớ rõ ràng.

Tuy rằng có hơi mượn rượu làm càn nhưng Diệp Căng không hối hận... Thậm chí còn nghĩ, có thể quá đáng hơn chút nữa.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!