Chương 47: Thôi vậy

"Xin lỗi em!" Hướng Tần hơi hoảng, vội mở mắt đỡ lấy Diệp Căng: "Có ngã đau chỗ nào không?"

"Không đau." Diệp Căng nhịn cười nhắc nhở: "Nhưng tay của anh Tần hơi nóng."

"..." Hướng Tần cúi đầu nhìn, một tay hắn đang đỡ khuỷu tay Diệp Căng, tay kia lại nắm lấy vòng eo mảnh khảnh của đối phương.

Hắn ngẩn ra một thoáng, kế đó liền đỏ bừng như ấm nước sôi, hận không thể bốc hơi khỏi nhân gian.

"Xin lỗi..."

Hắn buông tay cái soạt.

Diệp Căng nhướng mày, "Xin lỗi cái gì?"

Hướng Tần hoàn toàn không dám nhìn bậy, vành tai đỏ bừng, mím chặt môi.

Diệp Căng dẫm lên chiếc quần đang trễ xuống mắt cá, rồi nắm lấy tay Hướng Tần, đặt lại lên eo mình: "Anh Tần không thích sao?"

Hướng Tần ngẩn ngơ kêu một tiếng "Ừm".

Lúc này Diệp Căng không giống bình thường, mỗi lần uống say đều như con mèo biết trêu người, trên mặt lộ chút đỏ ửng, từng cử động đều pha lẫn sự mê hoặc nào đó.

Diệp Căng lại ghé sát hơn, hơi thở giao hòa, "Hay là eo em chưa đủ nhỏ? Tay sờ không đã?"

Hướng Tần: "Được... rồi..."

Cả bàn tay hắn cứng đờ như không phải của mình, làn da nóng hổi chạm vào lòng bàn tay như muốn cắn người, nóng đến mức hắn chỉ muốn rụt lại ngay... Nhưng lại có chút không nỡ.

"Ừ... Vậy anh Tần có thể nắm thêm một lúc." Diệp Căng giữ lấy cổ tay Hướng Tần, "Dù sao chúng ta là quan hệ yêu đương, anh Tần muốn thế nào cũng được, nắm tay, hôn, ôm eo... Thậm chí chuyện khác, đều có thể."

Hướng Tần run tay, hoảng hốt rút ra, xoay người cúi xuống thử nước: "Căng Căng... Không ngâm thì nước sẽ nguội mất."

Đầu Diệp Căng có hơi choáng, bia rượu pha lẫn vẫn quá nặng, may là chưa quá say.

Anh nhìn bóng lưng Hướng Tần đang ra sức che giấu, còn cố ý kéo áo khoác che đi phản ứng của mình, nhịn không được muốn cười.

Nhưng nghĩ đến chuyện nghe được trong KTV hôm nay, lại cười không nổi.

Anh không muốn nghi ngờ Hướng Tần, nhưng thực ra diễn xuất của Hướng Tần cũng chẳng giỏi gì.

Tần Hương......

Trùng hợp hay không, đảo ngược lại chính là phiên âm tên Hướng Tần.

Diệp Căng không tin trên đời có nhiều trùng hợp thế, nhưng nếu Hướng Tần thật sự chính là Tần Hương, vậy điều đó có ý nghĩa gì?

Nghĩa là tất cả những gì Hướng Tần từng cho anh thấy đều là giả.

Thân phận, tuổi tác, thậm chí cả tên......

Dối trá vốn đã khiến người ta chán ghét, mà Diệp Căng lại vô cùng căm ghét.

Thế nhưng, khi mang tâm trạng rối rắm rời khỏi KTV, quay đầu lại nhìn thấy Hướng Tần đội gió tuyết chạy về phía mình, anh lại chẳng thể mở miệng hỏi bất kỳ điều gì.

Để rồi đến tận lúc này, khi thấy Hướng Tần bị mình trêu đến mức như vậy mà vẫn không dám tiến thêm bước nào, trong lòng Diệp Căng chỉ còn lại sự xót xa.

Anh thật sự hy vọng Hướng Tần không phải là Tần Hương.

Không vì gì khác, chỉ vì những trải nghiệm kia quá mức tuyệt vọng.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!