Hướng Tần khựng lại một lúc lâu, mới khẽ gọi một tiếng: "Thầy Lương."
Hai người ngồi xuống cạnh chiếc bàn bên cửa sổ cửa hàng tiện lợi, Lương Trúc Khởi chủ động hỏi: "Bây giờ thế nào rồi?"
Hướng Tần biết ông muốn hỏi gì, hắn vô thức day day ngón tay, cố gắng giữ giọng điệu bình thản: "Đã đi làm rồi ạ."
Cho dù đã cố kìm chế, nghe vậy Lương Trúc Khởi vẫn không tránh được thoáng tiếc nuối.
Học hành không phải con đường duy nhất, nhưng lại là con đường thuận lợi và đơn giản nhất.
Với thành tích của Hướng Tần khi đó, kết quả này thật sự quá đáng tiếc.
Nói nặng hơn, thì cha mẹ hắn đã trực tiếp hủy hoại cả cuộc đời của hắn.
"Đi làm cũng tốt... Sẽ có nhiều kinh nghiệm xã hội hơn người khác." Lương Trúc Khởi xoa xoa tay, "Vậy, gia đình em..."
Hướng Tần thành thật nói: "Đã gần như không liên lạc nữa rồi."
Lương Trúc Khởi không phải loại người cổ hủ luôn ép phải tha thứ cho cha mẹ, ông cười, nếp nhăn nơi khóe mắt chồng lên nhau, "Một mình thì phải tự chăm sóc bản thân cho tốt."
"Em sẽ."
Hai người trong chốc lát không nói gì thêm, cuộc gặp hôm nay đối với cả hai đều là ngoài dự tính.
Thật sự, Hướng Tần rất biết ơn Lương Trúc Khởi. Năm đó vì hoàn cảnh gia đình, thầy đã quan tâm giúp đỡ hắn không ít. Khi sự việc về xu hướng tính dục nổ ra, Lương Trúc Khởi cũng là người duy nhất đứng ra bảo vệ, suy nghĩ từ cho hắn.
Lương Trúc Khởi lại hỏi vài chuyện gần đây của Hướng Tần, thấy hắn ăn mặc, khí chất đều ổn, cũng yên tâm phần nào.
Hiếm khi ông nói chuyện gần gũi thế này với học trò: "Có gặp được chàng trai nào mình thích chưa?"
Hướng Tần ngạc nhiên, sau đó mím môi cười, hơi ngượng ngùng đáp: "Gặp rồi ạ."
Lương Trúc Khởi: "Đã ở bên nhau chưa?"
Hướng Tần gật đầu: "Em ấy rất tốt."
"Vậy thì tốt rồi."
Lương Trúc Khởi thật không ngờ, người Hướng Tần yêu hiện tại, vẫn là người năm xưa gián tiếp khiến hắn rơi vào cảnh khốn cùng.
Lại càng không ngờ rằng sau bao nhiêu năm vòng vo, Hướng Tần mất đi việc học, nhưng lại có được người mình yêu.
Cũng xem như một sự bù đắp vậy.
"Em còn có việc gì à?" Lương Trúc Khởi tinh ý nhận ra Hướng Tần đã hai lần nhìn điện thoại, đứng dậy không làm phiền nữa, "Để lại số liên lạc, sau này gọi điện nói chuyện."
"Vâng..."
Thật ra Hướng Tần không phải bận việc, mà là đã nhận được tin nhắn của Diệp Căng. Cửa hàng tiện lợi cách bãi đỗ xe không xa, hắn sợ Diệp Căng nhìn thấy mình cùng Lương Trúc Khởi đứng dậy cùng lúc.
"Thầy Lương, thầy về cẩn thận."
"Ừm, không cần tiễn..."
Đi tới cửa, cửa cảm ứng của cửa hàng mở ra, gió lạnh ùa vào, Lương Trúc Khởi ngập ngừng quay đầu: "Tần Hương à, sau khi em nghỉ học, có phải đã chuyển nhà rồi không?"
Hướng Tần hít thở khựng lại.
Lúc trước, Lương Trúc Khởi vốn không muốn dễ dàng từ bỏ Hướng Tần, còn muốn tranh thủ thêm một chút.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!