"Thật đó." Chung Bất Vân cũng gắp cho mình một cái chân giò, "Chỉ là hơi nguy hiểm, vận hành không đúng cách rất dễ nổ."
Hướng Tần: "..."
Diệp Căng nhịn cười, thản nhiên gắp thức ăn cho hắn, "Không phải anh đói sao? Mau ăn đi."
Từ bữa cơm cũng có thể nhìn ra, ba người này quan hệ thật sự rất tốt. Cả bàn không hề có món nào dính dáng đến hải sản, kể cả cá hay tôm.
Dương Chi từng hỏi qua khẩu vị của Hướng Tần và Diệp Căng, nhưng bữa cơm hôm nay quá vội vàng, hải sản phải mua sẵn trước.
Ăn xong, Diệp Căng đưa phong bao lì xì cho Dương Nguyệt, dưới sự gật đầu đồng ý của Dương Chi, nhận được câu cảm ơn từ Dương Nguyệt: "Anh Căng ạ."
Cách gọi này đối với anh mà nói thì khá mới mẻ, anh vốn không thích tụ tập đông đúc, cũng không có đàn em nào gọi anh nịnh nọt như vậy. Ví dụ như Lộ Nam sẽ gọi Hạ Gia Giai là "anh Giai".
Mà những người bạn thân thiết với anh, cơ bản đều gọi thẳng tên.
"Không có gì, cố gắng học tập nhé."
Nói đến chuyện học, sau Tết, anh sẽ bắt đầu phụ đạo cho Phương Nan Thủy.
Anh hỏi: "Chuẩn bị lúc nào bắt đầu?"
Chung Bất Vân liếc nhìn đồng hồ, hôm nay đã mùng hai.
Anh ta cười đáp: "Tôi thì muốn càng sớm càng tốt, nhưng Tết mà phiền cậu thì cũng không hay, hay là mùng tám trở đi?"
Diệp Căng: "Mùng mười đi, mùng tám tôi có buổi họp lớp."
Chung Bất Vân không có ý kiến gì, chỉ là nhắc đến họp lớp... anh ta lặng lẽ nhìn Hướng Tần, quả nhiên sắc mặt có chút khác thường.
"Không vấn đề. Vậy tôi đưa các cậu về nhé?"
"Được, tôi đi vệ sinh một lát."
Nhân lúc Diệp Căng rời đi, Chung Bất Vân ra hiệu cho Hướng Tần cùng nói chuyện. Anh ta bước ra ban công, châm một điếu thuốc, "Hút một điếu không?"
Hướng Tần lắc đầu: "Thôi."
"Bỏ rồi à?"
"Em ấy không hút."
Hướng Tần vốn chẳng nghiện thuốc, dùng cũng ít, không như Chung Bất Vân, có lúc nặng thì một ngày một bao, thậm chí nhiều hơn.
Giờ có Diệp Căng, mặc dù anh chưa từng tỏ rõ không thích, nhưng Hướng Tần vẫn chủ động không hút nữa.
Chung Bất Vân khẽ tặc lưỡi.
Mùi "cơm chó" nồng nặc.
Anh ta nói: "Cậu ta sắp đi họp lớp rồi."
Hướng Tần nhìn ánh nắng ngoài cửa sổ, nửa ngày sau mới khẽ ừ một tiếng.
"..." Chung Bất Vân có chút bất lực, "Chuyện phiền lòng trước kia của cậutạm không nói, nhưng nghề nghiệp, gia đình, thậm chí cả tuổi tác của cậu... Cậu định cứ giấu mãi sao?"
Hướng Tần mím môi, vừa muốn nói gì đó, thì nghe thấy cửa phòng vệ sinh mở.
Hắn theo bản năng quay đầu lại, phía sau, Chung Bất Vân nhắc nhở: "Giấy không gói được lửa. Dù ban đầu cậu không có ác ý, nhưng chẳng ai thích cảm giác bị lừa dối cả. So với việc một ngày nào đó bị người khác vạch trần, chi bằng tự mình thẳng thắn sớm đi."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!