Chương 42: Tin tức

Tim của Hướng Tần đập thình thịch, sao miệng lại ngọt thế này chứ... Chẳng lẽ là vì buổi sáng lén ăn một viên kẹo cứng màu hồng mua lần trước sao?

Chung Bất Vân cùng mấy người đã đi lên hai bậc thang, quay lại gọi: "Hai hắn chần chừ cái gì thế?"

Diệp Căng cười đáp: "Chúng tôi lên ngay!"

Anh xoay người, đưa tay về phía Hướng Tần: "Đi thôi, anh Tần."

Hướng Tần ngoan ngoãn nắm lấy, ngoan ngoãn đi theo sau Diệp Căng leo lên.

Bậc thang này hơi rung, suốt đoạn đường cả hai đều không buông tay.

Dương Chi thở phào một hơi: "Nghỉ chút uống tí nước đi."

Mọi người đều mang theo ba lô, trong đó có ít đồ ăn và bình giữ nhiệt đựng nước nóng.

"Cái bình đó đừng mở, mở ra là tản hết hơi nóng." Diệp Căng uống hai ngụm, rồi đưa cho Hướng Tần: "Đây anh."

Không phải hắn không để ý đến ánh mắt trêu chọc của người khác, nhưng Hướng Tần vẫn đỏ vành tai, mím môi uống một ngụm lớn đúng vào chỗ Diệp Căng vừa chạm môi.

Phương Nan Thủy dời ánh mắt đi nơi khác: "Sắp đến chùa rồi."

Ngôi chùa không nằm trên đỉnh núi, mà ở khoảng độ cao hai phần ba.

Càng leo lên, càng nhận được nhiều ánh nắng hơn, cây cối dần thưa thớt, mặt đất đầy lá rụng.

Đoạn đường dốc phía trước dần bằng phẳng hơn, trải bằng đá vụn, đi hết sẽ thấy chùa.

Lúc này trên con đường này người qua lại nườm nượp, phần nhiều là người già, còn có những gia đình dắt con nhỏ.

"Chúng ta cũng vào khấn chứ?"

"Được."

Trong nước từ xưa vẫn có truyền thống này, bất kể tin hay không tin, cầu một điềm lành luôn là chuyện tốt.

Chùa này hương khói rất thịnh, người đến kẻ đi không ngớt, có người bắt đầu khấu đầu từ ngoài điện, có người quỳ trên bồ đoàn trong điện, khép miệng thì thầm trước tượng Phật.

Diệp Căng ít khi đến chùa, nhưng vẫn giống mọi người, mua vài nén hương, nhắm mắt lại trước tượng Phật, chỉ là không quỳ bái.

Đầu năm mới, nguyện vọng của chúng sinh muôn hình vạn trạng nhưng cũng chẳng ngoài những điều thường thấy, cầu nhân duyên, cầu bình an, cầu vạn sự thuận lợi...

Chỉ có Diệp Căng là hơi khác biệt.

Anh muốn vụ tai nạn xe của cha mẹ sớm được làm sáng tỏ, để hung thủ phải chịu sự trừng phạt thích đáng.

Cắm hương vào bàn thờ, Diệp Căng theo bản năng tìm bóng dáng của Hướng Tần.

Nhưng lại thấy hắn đang quỳ trên một bồ đoàn cách anh không xa, nghiêm túc dập đầu bái lạy.

Diệp Căng không quấy rầy, đợi đến khi hắn xong mới đi đến bên cạnh: "Anh Tần tin những điều này sao?"

Hướng Tần lắc đầu: "Trước đây thì không."

Nhưng sau khi từng có trải nghiệm sống lại, Hướng Tần đối với những điều huyền ảo này đều mang vài phần kính sợ.

Chung Bất Vân và Phương Nan Thủy không biết đi đâu mất, còn Dương Chi và Dương Nguyệt vẫn đang quỳ lạy.

Diệp Căng kéo Hướng Tần ra ngoài điện chờ, ngắm nhìn dòng người ra vào tấp nập.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!