Chương 4: Gặp nhau

Tiếng trống dồn dập vang lên trong không gian, những người đàn ông trên sàn nhảy điên cuồng uốn éo theo tiếng nhạc ầm ĩ, người bên ngoài không nhìn rõ được.

Những người chất lượng thật sự trong giới này đều ngồi trên ghế bên dưới hoặc quầy bar âm thầm quan sát.

"Cái đệt mịa!" Bao Ứng Nguyên chỉ vào một nơi trên sàn nhảy kinh ngạc cảm thán: "Hai tay tên đó thọc vào quần rồi kìa!"

Liễu Án như vừa đặt chân vào thế giới mới, "Vãi! Ông áo sơ mi kẻ sóc đó sờ háng người mặc quần tây bên cạnh kìa!"

Này còn chưa quá cởi mở, cũng có nhiều người nhìn vừa mắt nhau, nhìn nhau vài lần, uống vài ly rượu đã ăn ý mà vào toilet cùng nhau.

Cửa vách ngăn cửa nhà vệ sinh chắn tầm nhìn của người khác, tiếng nhạc xập xình trong quán bar cùng những tiếng chuyện trò chuyện phiếm của những người hút thuốc bên ngoài càng làm họ thấy k*ch th*ch hơn nhiều.

Diệp Căng không xa lạ gì với những quán bar kiểu này, nhưng cho dù đến bao nhiêu lần anh vẫn khó mà quen được, quá ồn ào.

Tiếng ồn ào không phải nhạc, mà là tiếng người nói chuyện với nhau.

Đã là lần thứ n anh xua tay từ chối một người mới đến.

Trong giới này tìm một người chất lượng cao khá khó vì thế tổ hợp bốn người như vậy dễ thu hút sự chú ý của người khác, đặc biệt là ngoại hình của họ đều không kém.

Diệp Căng và Dư Thuật thì không nói, Bao Ứng Nguyên có vẻ ngoài chín chắn. Mắt Liễu Án là mắt một mí, nhìn thoáng qua có vẻ bình thường nhưng nhìn lâu sẽ phát hiện ngoại hình của cậu ta rất dễ nhìn.

Lại thêm một người nữa đến.

Mục tiêu lần này là Dư Thuần.

"Chào cậu, có thể mời cậu một ly được chứ?"

Dư Thuần đã rất say rồi, cậu nhìn chằm chằm vào đối phương, "Anh cũng thèm muốn cơ thể của tôi?"

Từ "cũng" này cũng thật tế nhị.

Liễu Án kéo cậu qua, nói xin lỗi với người đối diện: "Ngại quá, cậu ấy có bạn trai rồi."

Dư Thuần bùng nổ ngay lập tức.

"Có cái thứ chó gì! Tôi không có!" Cậu khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem, khóc đến chân thành nói: "Bạn gái của tôi đâu rồi? Thằng chó Trịnh Nguyên Lâm!!! Hức hức..."

Diệp Căng xoa xoa lỗ tai mình.

Tiếng khóc của Dư Thuần còn mạnh hơn tiếng nhạc trong quán bar.

Sau khi tiễn thêm một người đến gần nữa, anh nhìn thời gian trên điện thoại, "Đã chín giờ rồi, có về không?"

"Về thôi!"

Tuy Bao Ứng Nguyên cảm thấy gay bar thật mới lạ, nhưng sắp đến thời gian gọi điện cho bạn gái, nếu bị phát hiện mình đang ở gay bar thì thật có miệng cũng khó giải thích.

Anh ta và Liễu Án cùng nhau dìu Dư Thuần ra ngoài, Diệp Căng ở lại thanh toán.

Nhân viên phục vụ khá xinh xắn, dọc đường đi còn bị người khác vỗ mông mấy cái, cậu ta cũng không tức giận còn quay đầu cười đáp lại.

Không khí ở đây cởi mở hơn so với nhiều quán bar thông thường.

Sau khi Diệp Căng thanh toán, anh bước qua lối đi đông đúc ra ngoài. Dư Thuần đang dựa lên một cột đèn đường nôn mửa, Bao Ứng Nguyên và Liễu Án vẫn đang an ủi cậu.

Cơn gió lạnh lẽo thổi đến, làm anh nhớ đến một chuyện thật lâu trước kia.

Đây là lần thứ hai anh đến gay bar, lần đầu tiên là năm hai cấp ba, bị bạn học tò mò kéo đến xem thử.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!