Diệp Căng không cần nhìn cũng có thể cảm nhận được sự ngơ ngác của Hướng Tần, anh suýt nữa không nhịn được mà bật cười.
"Nếu là Hướng tiên sinh, thì dù là thế thân cũng không sao."
Giọng điệu của Diệp Căng rất nhẹ, cộng thêm cách gọi "Hướng tiên sinh" vô tình mang theo chút sắc thái cấm kỵ của một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng.
Chủ nhân Hướng tiên sinh đỏ mặt như quả cà chua, hoàn toàn không biết phải đối phó thế nào, "Không phải thế thân..."
Diệp Căng: "Ồ... Vậy là chỉ thích mình em? Không thích mối tình đầu?"
"..."
Trực giác của Hướng Tần mách bảo hắn rằng câu hỏi này cũng không thể trả lời.
Hắn mím môi, ủ ê trong hai giây rồi nhanh chóng cúi đầu, "chụt" một tiếng, sau đó lại nằm xuống gối, làm như chưa có chuyện gì xảy ra, "Ngủ ngon... Căng Căng."
Trong giọng điệu mang theo chút ý cầu xin.
Diệp Căng chạm nhẹ vào khóe môi... Tiến bộ rồi.
Dù vẫn chưa hôn lên môi đàng hoàng, nhưng ít nhất lần này cũng chủ động.
Những ngày gần đây, nhiệt độ thấp nhất đều dưới 0°C, lạnh cắt da cắt thịt.
Vì thế, được chui vào chăn dày trên giường trở thành một điều vô cùng hạnh phúc.
Hướng Tần có thân nhiệt rất cao, Diệp Căng chính đáng áp sát vào hắn, nhiệt độ trên người cũng vì thế mà tăng lên không ít.
Hướng Tần có chút khó ngủ, sự thay đổi đột ngột trong mối quan hệ hôm nay khiến hắn vẫn chưa hoàn toàn thích ứng.
Mãi đến khi hơi thở bên cạnh dần trở nên bình tĩnh, không gian xung quanh yên tĩnh lại, hắn mới có cảm giác mơ hồ như tất cả đều không chân thực.
Thích một người luôn đi kèm với những tưởng tượng xa xôi. Nhưng trước đây, Hướng Tần chưa từng nghĩ đến chuyện mình sẽ ở bên Diệp Căng.
Vì vậy, khi ngày này thực sự đến, Hướng Tần thậm chí không biết bản thân nên có phản ứng gì.
Không biết sáng mai thức dậy, hành động đầu tiên của hắn sẽ là gì, câu đầu tiên nên nói gì.
Những cặp đôi bình thường sẽ ở bên nhau như thế nào? Hôn nhau? Ôm nhau?
Nhưng hắn và Diệp Căng có được coi là một cặp đôi bình thường không?
Hai chữ "cặp đôi" khiến lòng hắn nóng lên, Hướng Tần khẽ lặp lại trong miệng hai lần, rồi mới mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Bên tai vẫn văng vẳng lời Diệp Căng từng nói.
"Em cũng thích anh, có lẽ còn nhiều hơn anh nghĩ."
Và cả khi Diệp Căng giới thiệu với Đàm Kính.
"Là bạn trai của cháu."
Ngày 29 Tết đã đến.
Người trong siêu thị nhiều hơn Diệp Căng nghĩ.
Những người bản địa sinh ra và lớn lên ở thành phố lớn như thế này không nhiều, Diệp Căng cứ nghĩ phần lớn đều đã về quê, số người còn lại hẳn sẽ không đáng kể.
Nhưng cũng không có gì lạ, dù sao trước đây anh chưa từng đi siêu thị mua đồ Tết bao giờ.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!