Khi Diệp Căng từ phòng tắm bước ra, cùng lúc trông thấy Hướng Tần lén lút mang vali của anh trở lại phòng ngủ, sau đó lại cẩn thận lấy từng bộ quần áo bên trong ra treo vào tủ.
Bị bắt tại trận, Hướng Tần đỏ mặt, "Tôi... Tôi giúp cậu treo lên."
Diệp Căng cố nhịn cười, "Ai nói tôi muốn treo lại chứ?"
Ánh mắt Hướng Tần lập tức ảm đạm, mang theo chút tủi thân không nói lên lời.
Như thể đang hỏi, rõ ràng mình đã ngoan ngoãn nghe lời, cũng đã hứa sẽ không như vậy nữa, sao vẫn còn muốn đi...
Diệp Căng không nhịn được, giơ tay xoa đầu hắn, "Đùa thôi, nhưng ngày mai tôi thật sự phải đi, chờ qua Tết sẽ quay lại."
Hướng Tần mím môi, "Quần áo đều phải mang theo sao?"
Diệp Căng dừng lại một chút. Anh đi về quê của Hứa Đông Thành, chứ không phải về nhà họ hàng thật sự, nên vali cũng không cần thiết lắm.
Chỉ cần mang theo một cái túi, một ít đồ thay, nhiều nhất là ba ngày.
Ban đầu anh định đi vào ngày 29 tháng Chạp, mùng 2 quay về.
Bây giờ biết Hướng Tần không về nhà ăn Tết, anh quyết định đi sớm một ngày, tranh thủ tối mùng 1 hoặc đêm giao thừa quay lại, vé cho mọi lịch trình đều đã mua xong.
"Không cần mang hết, chỉ mang một hai bộ là được."
Hướng Tần thở phào nhẹ nhõm, "... Vậy ở nhà họ hàng cũng phải chú ý an toàn."
Diệp Căng dừng lại một chút, bỗng nhận ra một chuyện.
Hướng Tần không muốn anh đi, có lẽ không hoàn toàn là vì thích anh, không nỡ để anh đi, mà là vì vụ án của ba mẹ anh vẫn chưa phá được, sợ anh gặp nguy hiểm.
"Nếu vụ án của ba mẹ tôi được phá, tôi chuẩn bị đi thế này, anh Tần có giữ tôi lại không?"
Hướng Tần ngẩn ra, lặng lẽ quay đi, "Lúc đó cậu cũng sắp nhập học rồi."
Diệp Căng: "Cứ vậy nên anh Tần không cần tôi nữa?"
Hướng Tần lúng túng xua tay, "Không phải ý đó..."
Diệp Căng đẩy hắn ngã xuống giường, Hướng Tần không phản kháng, cứ thế nằm xuống.
Diệp Căng chống một chân trên sàn, một chân quỳ nửa gối trên giường, cúi người nắm lấy vành tai đỏ bừng của Hướng Tần.
Hướng Tần căng thẳng muốn chết mất, "Căng Căng..."
Yết hầu của hắn không ngừng chuyển động dưới ánh mắt của Diệp Căng, anh khẽ cười hai tiếng, "Tôi dạy anh, nếu tôi muốn đi, anh nên làm gì."
Hướng Tần như không hề nghe thấy, đáp một tiếng "ừ".
Diệp Căng: "Anh nên khóa cửa lại, khóa chặt luôn..."
Hướng Tần lập tức từ chối, "Không được, giam giữ người là phạm pháp."
Diệp Căng bật cười, "Vậy vẫn còn một cách nhẹ nhàng hơn, hiệu quả hơn khóa cửa đấy."
Hướng Tần nhỏ giọng hỏi: "Cách gì?"
Ngón tay Diệp Căng lướt qua vành tai hắn, "Chỉ cần nói với tôi, anh thích tôi, tôi sẽ ở lại."
Tim Hướng Tần lỡ nhịp mấy lần, đến thở cũng không nhớ nữa.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!