Hướng Tần tim đập loạn nhịp, đồng thời lại mơ hồ nghĩ... Bạn bè cũng có thể hôn nhau sao?
Chắc là bị trêu chọc đến mức đầu óc hỏng mất rồi.
Hướng Tần cảm thấy chuyện này không đúng, những lo lắng vốn đã bị hắn đè nén lại lần nữa trào dâng.
Rõ ràng Diệp Căng sẽ không làm thế với những người bạn khác...
Trong đầu lại vang lên câu nói của Diệp Căng vừa rồi.
"Nếu người anh thích cũng thích anh, anh có ở bên người đó không?"
... Không thể nào đâu.
Hướng Tần lặng lẽ đưa tay che ngực, khó khăn quay mặt đi: "Căng Căng à... đừng đùa nữa."
Diệp Căng: "Tôi đùa gì chứ?"
Hướng Tần há miệng nói: "Bạn bè không thể làm những chuyện như thế này."
Diệp Căng chậm rãi "Ồ" một tiếng đầy ẩn ý, cuối cùng cũng nghĩ thông suốt rồi sao?
Bạn bè cũng sẽ không thường xuyên ôm nhau, nắm tay nhau, cùng giường chung gối hay thậm chí tựa vào nhau để sưởi ấm ngủ qua đêm.
Sẽ không đút cho đối phương ăn trước mặt người khác, sẽ không lén nắm tay nhau dưới chăn khi xem phim...
Hướng Tần không nhớ rõ mình quay về phòng thế nào, tắm rửa ra sao, rồi từ phòng tắm trở lại giường như thế nào.
Trong đầu rối tung lên, Hướng Tần cố gắng khống chế bản thân không nghĩ nhiều, nhưng hình ảnh thân mật của Diệp Căng và mình trong khoảng thời gian này cứ liên tục hiện lên.
Cơ thể như sắp bốc cháy.
Tim cũng vậy.
Diệp Căng nhìn Hướng Tần ngồi đơ như khúc gỗ, có chút bất lực.
"Hướng tiên sinh."
Gọi mấy lần, Hướng Tần mới hoàn hồn, "Hả... hả?"
Diệp Căng chỉ vào áo ngủ của đối phương, "Cúc áo chưa cài kìa."
Hướng Tần cúi đầu nhìn xuống, ít nhất ba cái cúc áo chưa được cài.
Diệp Căng đầy ẩn ý nói: "Xem ra anh Tần không lừa tôi, thật sự có cơ bụng."
Hướng Tần đỏ bừng mặt quay người đi, suýt chút nữa tay chân lóng ngóng chạy vào nhà vệ sinh, nhưng lại bị Diệp Căng kéo lại.
"Chạy gì chứ?" Diệp Căng dịch lại gần giường, đưa tay nắm lấy vạt áo Hướng Tần, từ dưới lên trên, cài từng chiếc cúc áo lại giúp hắn.
Chưa kịp để Hướng Tần thở phào nhẹ nhõm, Diệp Căng đã chọc chọc bụng hắn, "Hướng tiên sinh, cho tôi sờ bụng được không?"
Hướng Tần mặt đỏ như sắp bốc hơi, "Không tốt đâu."
Diệp Căng cười thích thú, "Không cho sờ thật sao? Vậy tôi đành phải đi sờ của người khác thôi."
Hướng Tần bất giác nhớ lại cảnh trên ghế sô pha trước đó, đổi lời thoại một chút, chẳng phải sẽ thành "Không cho hôn thật sao? Vậy tôi đành đi hôn người khác thôi."
Nghĩ đến thôi đã thấy không thở nổi.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!