Hướng Tần bỗng nhiên cảm thấy hoang mang, một loại hoang mang không thể diễn tả thành lời.
Hắn cảm giác như có chuyện gì đó đang phát triển theo một hướng mà hắn chưa từng nghĩ tới, nhưng lại không dám suy nghĩ quá sâu.
Giống như câu nói mà Diệp Căng đã thốt ra khi say lần trước, hắn chưa bao giờ quên, nhưng cũng không dám nghiền ngẫm dù chỉ một chữ.
Hướng Tần mím môi, im lặng không nói gì.
Diệp Căng nhìn bộ dạng rối rắm của Hướng Tần, thực sự cảm thấy bản thân quá tệ hại.
Sao có thể bắt nạt hắn như vậy được chứ!
Thế là anh quan tâm mà đưa cho hắn một bậc thang để bước xuống: "Chúng ta về ăn lẩu đi, chắc mọi người đợi lâu rồi.
Hướng Tần: "Được..."
Thấy Hướng Tần hiểu chuyện như vậy, anh bỗng dưng có chút áy náy.
Thật sự quá dễ bắt nạt.
Chung Bất Vân đuổi theo Phương Nan Thủy, trên bàn chỉ còn lại bốn người.
Không biết sao lại bắt đầu bàn về lịch sử tình trường của Trịnh Nguyên Lâm, Dương Chi hóng chuyện: "Thật hay giả vậy? Anh chỉ mới yêu một lần?"
Tạ Tư Văn khẽ cười: "Thật đấy, mà còn là yêu qua mạng nữa, yêu online một năm, sau đó gặp nhau ngoài đời, rồi bị người ta lừa mất 20 vạn trong hai tháng."
Khóe miệng Trịnh Nguyên Lâm giật giật, "Đừng có nhắc đến vết đen trong đời tôi được không?"
Diệp Căng và Hướng Tần ngồi xuống, mọi người cười vang.
Ngoài việc Trịnh Nguyên Lâm từng có chút ý với Dư Thuần, thì thực ra nhân phẩm hắn ta cũng không tệ, không dây dưa nhiều, từ bỏ cũng rất dứt khoát.
Thế giới của người trưởng thành không bao giờ là trắng đen rõ ràng, nhìn chung cuộc trò chuyện vẫn khá vui vẻ.
Ăn lẩu xong, ai về nhà nấy. Mùa đông trời tối nhanh, Hướng Tần và Diệp Căng che chung một chiếc ô lên xe, tiện đường đưa Dương Chi và Dư Thuần về.
Trịnh Nguyên Lâm và Tạ Tư Văn còn phải làm việc, chỉ vẫy tay chào từ xa rồi rời đi.
Vừa lên xe, Diệp Căng quay ra sau hỏi Dư Thuần: "Có phải cậu thật sự muốn giống như cái tên mình không?"
Dư Thuần biết anh đang nói đến chuyện gì, "Em biết, chuyện này em làm đúng là ngu ngốc... Thực ra nếu không gặp anh hôm nay, em định sẽ gặp anh ta lần cuối, cắt đứt hết mọi liên lạc, cả trong game lẫn ngoài đời, từ nay không bao giờ gặp lại."
Diệp Căng liếc cậu qua gương chiếu hậu, "Cậu có từng nghĩ, nếu anh ta thật sự suy đồi đạo đức, nếu anh ta có ý định vượt qua ranh giới, cậu đi gặp anh ta một mình như vậy, cậu có nghĩ đến hậu quả chưa? Một sinh viên như cậu có thể đấu lại mưu mô của người trưởng thành sao?"
Dư Thuần ủ rũ, "Biết rồi, sau này không thế nữa."
Diệp Căng thở nhẹ một hơi, "Tối nay cậu ở khách sạn nào?"
Dư Thuần báo tên khách sạn, "Nhưng có một số chuyện nếu không nói rõ ràng, nó sẽ cứ mắc kẹt trong lòng mãi. Ít nhất là trong nửa năm quen biết trên mạng, trước khi biết giới tính thật của anh ta, em thực sự thích 'người đó'."
Dương Chi không xen vào, cô chưa từng yêu đương, cũng không hiểu được tại sao lại chọn yêu qua mạng.
Có những việc còn rủi ro hơn đầu tư cổ phiếu, thế mà vẫn có người làm, thật kỳ lạ.
Khách sạn ở gần đó, chẳng mấy chốc đã đến nơi.
Trước khi Dư Thuần xuống xe, Diệp Căng dặn dò lần cuối: "Nói là lạc lối thì có hơi quá đáng, nhưng đây thực sự là một con đường khó đi, trong mắt đa số mọi người cũng không bình thường, cậu đừng tự đào hố chôn mình."
Hướng Tần mím môi, lén nhìn Diệp Căng đang nhìn ra ngoài xe.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!