Chung Bất Vân hỏi: "Khi phát hiện mọi người đều biến mất, có hoảng không?"
Hướng Tần thành thật đáp: "Có chút."
Ở góc khuất không ai nhìn thấy, Diệp Căng khẽ móc vào lòng bàn tay Hướng Tần để trấn an hắn.
Nhiệt độ vừa tan đi trên tai Hướng Tần lại bùng lên.
Trịnh Nguyên Lâm cười nói: "Mọi người có bận gì không? Đi ăn một bữa nhé?"
"Không đi." Dư Thuần là người đầu tiên phản đối, còn rất 'hiểu chuyện' nói, "Chúng tôi không làm phiền công việc của anh đâu."
Trịnh Nguyên Lâm cười tít mắt: "Không sao đâu, hôm nay trời mưa, không bận, hơn nữa cũng chẳng cần đến tôi."
Những người khác đều không ý kiến gì, Chung Bất Vân thì lại càng có sở thích xem drama, muốn hóng chuyện giữa Dư Thuần và Trịnh Nguyên Lâm.
Nói đơn giản chính là muốn ăn dưa.
Phương Nan Thủy còn không muốn hơn cả Dư Thuần, sợ rằng Chung Bất Vân để mắt đến Trịnh Nguyên Lâm.
"Đi thôi, gặp nhau chính là duyên số." Trịnh Nguyên Lâm dụ dỗ, "Trung tâm thương mại bên cạnh có một quán lẩu khá ngon đấy."
Chị gái NPC đóng vai ma nữ trong mật thất cũng vừa thay đồ xong, sau khi tẩy lớp trang điểm trắng bệch vương đầy máu, cô là một cô gái có vẻ ngoài cực kỳ thanh tú.
Mắt Dư Thuần sáng lên, lập tức đổi ý: "Dẫn chị gái đi cùng đi, lúc nãy cô ấy vất vả rồi."
Trịnh Nguyên Lâm: "......"
Vừa mới bị đuổi đến khóc rống trong mật thất, giờ lại 'thấy sắc nảy lòng tham' rồi.
Thế là tám người kéo nhau đến quán lẩu, may mà hôm nay trời mưa, khách không đông, còn dư một bàn lớn mười chỗ.
Chị gái đó tên là Tạ Tư Văn, khác hẳn với hình tượng nữ quỷ quái dị trong mật thất, cô vốn dĩ là một người con gái khá trầm tĩnh.
Dư Thuần luôn chủ động bắt chuyện với cô, tính cách cậu hướng ngoại, chuyện gì cũng có thể nói, không dễ tạo ra bầu không khí gượng gạo.
Diệp Căng nhớ lại, trước đây Dư Thuần từng nói trong ký túc xá rằng mẫu người lý tưởng của cậu chính là như vậy, trầm tĩnh, thanh tú, không cần quá xinh đẹp hay quyến rũ, chỉ cần bình thường giống cậu ta là đủ.
Anh liếc nhìn Trịnh Nguyên Lâm, quả nhiên sắc mặt không tốt lắm, nhưng cũng không nói gì.
Diệp Căng gắp một miếng thịt chiên giòn đưa đến bên miệng Hướng Tần, "Ngon lắm, thử đi."
Hướng Tần nhìn trái nhìn phải, thấy không ai chú ý mới đỏ mặt cắn miếng thịt.
Diệp Căng: "Nhìn gì thế? Tôi đút anh ăn mất mặt lắm à?"
Hướng Tần hoảng hốt, sợ anh giận, "Không phải... Lần đầu tiên được bạn đút ăn, có chút ngại."
"Bạn?" Diệp Căng cười đầy ẩn ý, "Anh Tần thật sự chỉ xem tôi là bạn thôi à?"
Hướng Tần chớp mắt chậm rãi, cố gắng kiềm chế nhịp tim đang đập loạn: "Ừm... Một người bạn rất tốt."
Diệp Căng cố ý hỏi: "Tốt hơn anh Chung không?"
Hướng Tần mím môi: "Không giống nhau."
Diệp Căng: "Khác chỗ nào?"
Hướng Tần không trả lời được.
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!