Biết Hướng Tần hiểu lầm, anh cũng không giải thích.
Anh sẽ đợi khi nào người này chủ động đề cập đến.
"Đưa điện thoại di động cho tôi một lát."
Diệp Căng chú ý đến cổng sạc điện thoại của Hướng Tần, không phải cổng Type-C.
Anh dùng điện thoại của Hướng Tần gọi vào số của mình, lại ở trước mặt người nọ lưu ba chữ "Hướng tiên sinh."
Không biết chọc trúng chỗ nào của Hướng Tần, tai hắn chợt đỏ bừng lên.
Đoạn đường từ khi ra ngoài đến xuống bãi đậu xe đều vô cùng hài hòa, Hướng Tần một mức duy trì khoảng cách một mét với Diệp Căng.
Sau khi lên xe, thậm chí hắn còn quên thắt dây an toàn.
Diệp Căng chỉ vào dây an toàn, cười hỏi: "Muốn tôi thắt giúp anh à?"
"..."
Hướng Tần lập tức vươn tay kéo dây an toàn qua, nhỏ giọng nói: "Đi thôi."
Giá trị của chiếc xe này không thấp, tuy Diệp Căng không quá đam mê xe, nhưng thanh niên mà, anh vẫn biết chút ít.
Chẳng qua anh chưa từng thấy bạn bè lái chiếc nào kiểu này, có lẽ không quá có tiếng với giới trẻ.
Có nhiều người luôn thích những chiếc xe thể thao nhìn có vẻ đắt tiền, hoặc xe mô tô đồng cơ vang lên ầm ầm, khiến người ta đau nhức cả màng nhĩ.
Hướng Tần được gắn thêm một tag trong lòng anh, đại gia nhưng khiêm tốn.
Khu chung cư Hướng Tần ở khá gần trường học, chỉ cách mười phút đi xe.
Diệp Căng mở cửa xe, trước khi xuống anh nghĩ ngợi một lát nói: "Anh đợi tôi một lúc."
Anh đến quán ăn đối diện mua một loại cơm nắm rong biển anh rất thích, kèm theo một ly sữa đậu nành.
Khi quay lại, anh vòng sang ghế lái, gõ cửa sổ: "Bỏ bữa sáng không phải thói quen tốt đâu."
Hướng Tần sửng sốt, "Sao cậu biết..."
Diệp Căng: "Đoán xem."
"..." Hướng Tần đoán không được, nhưng hắn biết Diệp Căng rất thông minh.
Hắn nói: "Cậu nhanh vào đi, bên ngoài lạnh lắm."
Diệp Căng yên lặng nhìn hắn một lúc lâu, thầm nghĩ người này thật kỳ lạ.
Trong mắt hiện rõ nỗi thất vọng, rất muốn anh đồng ý bản hợp đồng đó nhưng lại chưa từng chủ động nhắc đến, như thể sợ anh khó xử nên đành bỏ qua.
Dưới ánh mặt trời, anh phát hiện da Hướng Tần cũng rất trắng, chỉ là không khoa trương như anh, nhìn rất nhẹ nhàng tươi tắn, sạch sẽ thoải mái.
Đặc biệt là đôi mắt đó, dưới ánh mặt trời con ngươi nhạt màu hơn, mang theo chút vụn sáng lấp lánh.
Diệp Căng nhỏ giọng đùa: "Bản hợp đồng đấy, ngoài chuyện nhiều tiền ra không có nguyên nhân khác sao?"
"..." Hướng Tần không ngờ anh đột nhiên nhắc đến chuyện này, may thay hắn đã chuẩn bị sẵn lý do: "Tôi đã từng xem tác phẩm của cậu trong một buổi triển lãm nghệ thuật... Cảm thấy cậu rất ưu tú, trước giờ tôi đều đầu tư kinh doanh nhưng bây giờ muốn đầu tư cho người thử xem."
Lý do của hắn có chút vụng về, "Nếu sau này cậu nổi tiếng, ba bức tranh tặng tôi cũng rất giá trị."
Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!