Chương 29: Kết thúc

Hướng Tần vội vàng lùi lại mấy bước, còn va vào "ma nữ". Hắn cũng chẳng buồn sợ hãi nữa, liên tục xin lỗi: "Xin lỗi..."

"Không sao." Diệp Căng cố nhịn cười, "Ở đây tối quá, không nhìn thấy cũng là bình thường."

Ma nữ: "......??"

Mấy người vừa làm gì vậy??

Người chơi không nhìn thấy gì, thực ra NPC cũng không nhìn rõ, chẳng qua là họ chỉ quen thuộc với địa hình hơn mà thôi.

Diệp Căng kéo Hướng Tần lại, "Nhanh lên, chúng ta đi lấy giấy bút."

Họ nhanh chóng đến quầy lễ tân, Hướng Tần lúc này đã không còn tâm trí để sợ hãi, trong đầu toàn là cảm giác ấm nóng từ đôi mắt của Diệp Căng.

Tìm thấy giấy bút xong, đèn đỏ

- báo hiệu ma nữ đến

- cũng nhấp nháy liên tục, Diệp Căng lập tức nắm chặt tay Hướng Tần, kéo hắn chạy về phía hành lang.

Chạy lòng vòng hai vòng, cuối cùng họ cũng tìm được bản đồ thoát hiểm, Diệp Căng chỉ liếc mắt nhìn qua rồi không hề dừng lại: "Quay về phòng ban nãy!"

Nếu không vẽ lại bản đồ, nhiệm vụ coi như thất bại. Nhưng khi Diệp Căng mang Hướng Tần quay về phòng, dưới ánh đèn mờ nhạt, anh không bỏ sót bất kỳ chi tiết nào mà sao chép lại toàn bộ bản đồ thoát hiểm.

Trong phòng giám sát, Trịnh Nguyên Lâm: "......"

Bản đồ trên tường thực ra là một cơ quan nhỏ, khi người chơi đứng trước nó, nó sẽ phát ra tiếng động rồi rơi xuống, lộ ra khuôn mặt của ma nữ.

Kết quả là Diệp Căng đã vô tình bỏ qua bước này.

Dương Chi kinh ngạc: "Trí nhớ cậu tốt vậy luôn?"

Diệp Căng bật cười: "Cái này khá đơn giản, nếu phức tạp hơn thì tôi không nhớ nổi đâu."

Trên bản đồ còn đánh dấu tên các phòng: phòng bệnh, phòng phẫu thuật, phòng viện trưởng,...

Cả nhóm cầm theo thẻ cửa, lần lượt tiến vào những căn phòng đối diện theo đường chéo.

Đây là một phòng bệnh nhiều giường, cả nhóm lục tung mọi ngóc ngách nhưng vẫn không tìm thấy thi thể ma nữ, có vẻ như không phải ở đây.

"Có khi nào phải tìm hết tất cả các phòng mới thấy được thi thể của cô ta không?"

"Có lý, nếu không người chơi tìm thấy quá nhanh thì trò chơi kết thúc, phí vé cũng uổng phí mất."

Phòng thoát hiểm này mang lại trải nghiệm khá tốt, dù họ đã thu thập đủ thẻ cửa, nhưng một số thẻ bị khử từ, họ vẫn phải làm nhiệm vụ cá nhân để nạp từ lại. Ngoài ra, trong phòng cũng có nhiều câu đố cần giải.

Cho đến khi họ lao vào căn phòng cuối cùng, vẫn không tìm thấy thi thể ma nữ.

Phương Nan Thủy suy nghĩ: "Không thể nào... Lẽ nào chúng ta phải chạy thêm một vòng nữa?"

Dư Thuần run rẩy một chút, rõ ràng vẫn còn bóng ma tâm lý sau khi bị ma nữ truy đuổi.

Diệp Căng trầm ngâm hai giây: "Thực ra còn một chỗ chúng ta chưa tìm."

Một phút sau, sau khi xác định ma nữ ngoài cửa đã rời đi, Diệp Căng dẫn cả nhóm đến sảnh lễ tân rồi chỉ vào ghế sofa.

Hướng Tần lập tức cứng đờ, "Ý cậu là... thi thể ở dưới ghế sofa?"

Cách đây không lâu, hắn còn ngồi trên chiếc ghế này.

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!