Chương 28: Nhiệm vụ

Khi ma nữ rời đi, ánh sáng đỏ lập lòe cuối cùng cũng kết thúc, trở lại thành ánh sáng mờ nhạt bình thường.

Hướng Tần không dám nhìn thẳng vào Diệp Căng, cảm giác thỏa mãn từ cái ôm vừa rồi vẫn còn vương vấn.

Lúc này, giọng nói từ loa phát ra, nội dung đại khái là nhóm nhà thám hiểm này đã phát hiện ra trong bệnh viện tâm thần thực sự có ma nữ, hơn nữa bọn họ đã bị mắc kẹt ở đây.

Muốn sống sót rời đi, họ phải hóa giải oán hận, giúp hài cốt của cô ấy được nhìn thấy ánh sáng mặt trời một lần nữa.

"Lại phải tìm xác sao?"

Chung Bất Vân trầm ngâm, "Xác này là do NPC đóng giả, hay chỉ là một con manơcanh?"

"Manơcanh thì khó phân biệt lắm đấy." Dư Thuần thử chọc vào con búp bê bên cạnh, "Con này cũng là nữ."

Phương Nan Thủy đột nhiên nói: "Cái ngăn kéo này bị khóa!"

Vừa dứt lời, "bộp" một tiếng, cái đầu của con búp bê vừa dọa Hướng Tần khi nãy bỗng rơi xuống đất, cùng lúc đó một mẩu giấy bay xuống.

Diệp Căng vỗ vai Hướng Tần đang đứng đơ ra, cúi người nhặt lên, "Lại là một trang nhật ký rách."

Dương Chi nhận lấy, đọc: "Trên này viết, tất cả thẻ ra vào dự phòng của bệnh viện đều nằm trong ngăn kéo này, nhưng chìa khóa dự phòng của ngăn kéo lại ở quầy tiếp tân."

"Nữ y tá từng bị mắc kẹt ở đây, cô ấy phát hiện rằng trong bệnh viện này phải cố gắng hành động một mình, trừ khi ở trong một căn phòng kín, tuyệt đối không được tập trung nhiều người, vì dương khí quá mạnh sẽ thu hút sự tồn tại đáng sợ hơn."

"Nói cách khác, đây là nhiệm vụ cá nhân?" Là người hay chơi trò chơi mật thất, Phương Nan Thủy rất hiểu quy tắc, "Chúng ta phải cử một người đi lấy chìa khóa."

Chung Bất Vân hỏi: "Ai đi?"

Dư Thuần lập tức lùi lại một bước, xua tay: "Tôi không đi đâu!"

Dương Chi trêu chọc: "Đàn ông sao có thể nói mình không được?"

Dư Thuần mặt dày đáp: "Tôi không phải đàn ông, tôi là nam sinh đấy."

Trong phòng điều khiển, Trịnh Nguyên Lâm nghe vậy bật cười, anh ta cầm bộ đàm lên và nói với nhóm trong phòng kín: "Ý của trò chơi là, dù các bạn đi lấy đồ hay di chuyển sang phòng tiếp theo để tìm thi thể, các bạn đều phải hành động một mình."

"Ví dụ, nếu muốn di chuyển sang phòng tiếp theo tìm xác, thì phải có một người đi trước, sau khi người đó vào phòng thì người thứ hai mới được sang, cứ thế tiếp tục."

"Và một người không được ra ngoài liên tiếp hai lần."

Dư Thuần lập tức nhăn nhó... Vậy chẳng phải là lúc nào cũng phải làm nhiệm vụ cá nhân sao?

Trịnh Nguyên Lâm tiếp tục: "Nhưng xét đến việc một số người chơi có thể khá sợ hãi, bây giờ có một cơ hội duy nhất để giảm độ khó. Mọi người có muốn giảm không?"

Ngoài Dư Thuần và Hướng Tần ra, có vẻ như những người khác đều không quan tâm.

Không ngờ Phương Nan Thủy lại là người đầu tiên lên tiếng đồng ý, nếu cứ nhiệm vụ đơn tuyến mãi thì cậu không thể dính lấy Chung Bất Vân được.

"Được rồi. Sau khi giảm độ khó, sẽ có hai người chơi được phép có bạn đồng hành khi ra ngoài. Mọi người tự chọn đi."

Dư Thuần lập tức giơ tay: "Tôi tôi tôi!!"

Cậu sớm đã quên lời khoác lác với Trịnh Nguyên Lâm bên ngoài rằng mình chắc chắn không sợ, giờ thì tự vả đau điếng.

Chưa đợi Phương Nan Thủy mở miệng, Diệp Căng đã nói: "Tính cả tôi nhé? Tôi cũng hơi sợ."

Dư Thuần: "???"

Anh sợ cái quái gì chứ!

Nội dung chương bạn đang xem bị thiếu. Vui lòng truy cập website https://truyenabc.com để xem nội dung đầy đủ. Cảm ơn bạn đọc!